Ông ta vừa mới nói gì? Bảo anh bán nhà? Còn nghe ngóng cả giá!
Nếu như nói vừa rồi Ngô Cảnh An còn có một chút, một chút kỳ vọng, thì bây giờ, cũng triệt để tuyệt vọng.
Anh hít sâu một hơi, ngữ điệu quyết liệt lạnh lùng, “Nhà này không có chút quan hệ gì với ông, đừng có ý đồ gì với nó, tôi sẽ không bao giờ bán nhà để cứu đứa con hoang của ông.”
Cha Ngô vừa nghe lời này cũng giận dữ, “Mày, mày, mày nói cái gì! Tiểu Thường là em trai mày, sao mày có thể nói như vậy! Mệt tao còn nghĩ mày có thể còn chút nhân tính, mày, mày, mày thật là làm tao thất vọng!”
“Nếu như ông coi trọng đứa con hoang kia như thế, vì sao không bán nhà ông đi mà cứu hắn, lại có ý đồ với nhà tôi?”
Cha Ngô khó mà tin được đứa con luôn thành thật dễ bắt nạt thế mà có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, ông thẹn quá thành giận, “Mày có còn là người hay không, tao bán nhà đi thì cha mày ở đâu, Tiểu Thường ở đâu? Mày có phải là người nữa không?”
Đúng vậy, các người đều quan trọng, các người đều là con người, Ngô Cảnh An tôi thì không phải, các người không thể không có nhà để về, còn tôi chỉ xứng đáng ở ngoài đường gặm rác rưởi.
Hai mắt Ngô Cảnh An lạnh như băng nhìn người đàn ông không ngừng thở dốc trước mặt, “Ông nói xong chưa, nói xong xin mời đi cho, không giữ.” Dứt lời, anh định đóng cửa, cha Ngô đột nhiên dùng sức đá văng cánh cửa, một bàn tay đánh vào khuôn mặt còn đầy vết xanh tím của anh.
“Mày nói nhà này không liên quan gì đến tao, hừ, mày nói xem tiền mua nhà là từ đâu ra? Mẹ mày con tiện nhân kia lấy của tao bao nhiêu tiền, tất cả còn không phải tiêu tốn trên người mày. Lại nói, nhà này cũng là lấy tiền của tao mua, giờ tao muốn lấy lại, thằng nhãi mày cùng mẹ mày đều là một dạng, tao thật hối hận ngày xưa không đem mày đánh cho…”
Lời cha Ngô còn chưa dứt, Ngô Cảnh An nổi cơn điên túm lấy cổ áo ông, nắm tay phẫn nộ giơ cao lên…
Cha Ngô sợ tới mức rụt đầu trợn to hai mắt.Hai mắt Ngô Cảnh An đỏ bừng như máu, biểu tình cũng dữ tợn khủng bố trước nay chưa từng có, nỗi hận mãnh liệt hầu như đốt rụi lý trí, nắm tay mang theo lửa giận muốn xé nát người trước mặt, dường như giây tiếp theo sẽ đem người đàn ông này quẳng đi.
Người này có thể mắng anh, dù đánh anh mắng anh thế nào anh cũng sẽ không phản kháng.
Chỉ có mẹ anh, là không thể để cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm nửa câu, nhất là người này, kẻ đã phụ bạc bà cả đời.
Nếu có thể, anh rất muốn điên cuồng một lần.
Nắm tay không ngừng run rẩy thủy chung vẫn không đánh xuống, một lát, anh rút tay về, ánh mắt ác độc lại gắt gao ghim chặt trên mặt ông ta, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: “Cút đi, đừng ép tôi làm chuyện thương thiên hại lý!”
Cha Ngô dù mạnh miệng mà nói vài lời khó nghe, nhưng vẫn từ từ rời khỏi nhà Ngô Cảnh An.
Bộ dạng vừa rồi dọa ông sợ hãi, một giây kia ông thực sự lo rằng anh sẽ không khống chế được mà làm điều đại nghịch bất đạo với mình.
Ngay chớp mắt chân ông ta vừa bước ra, Ngô Cảnh An đóng cửa một cái “rầm”.
Dựa vào tủ để giày, anh vô lực trượt chân ngồi xuống mặt đất.
Khổng Tân chậm rãi đi lên trước, chuyện vừa rồi phát sinh anh đã nghe toàn bộ, nhưng mà, thật không biết nên khuyên nhủ thế nào.
DjDoUNjbksRAmf + nse4tyx + XUJurul1gnAOoNyBGJqHQeDktk2gDBAEHSK7VsuvmMJqAB1EKHYrG1B1h2H7CXkvCQ3 + dQhv0HbBlTyJB3f28rHzbXkIfZ0rMbJCsOv4WbU4AYBZwhf1cK5 / UVk / w + HqEAaD4Gh9yNm1q2sQnN4 + 0 heVmFDCIdO / iT7G01R1dVjYHEQJEV3fpBPnYYnJwoGbJLKuU / iMfQSBpjxaiZAjkYwHbd6nmq4GoYyms4IvE0Mf9Ssy / Q7u4RqlqLgtsj3wB0wwo / qz9abh1 + QZgVLtbzzsEB5BJeFiel9oJiQ0Y / BT8l5 + mbXhZhzN63 / Ni6 + ySu9c3R2MZoQ0HBN9YIC1E1NPRdBT7U / dPfKEiLHLe1C9o322RGSjjkyj9SiHU2NhaIVqmlSHUuKrYz8k0mgzqe6tiAz6mTNVM8L / + 7HLTDERI s1ij8XJcIWG1CwEyo3vKDmlBUObvjCp + PlahaUfRN5MHurr8ZxxBPzi4Hgc1bg6QZGL8WB1F3fUUeD / S9i + 9 m / / + NbXY1LFN63bgvBWtB9LkfbdjR5xLJVaJa8uwKNimkmDqK19CgXrXcLfkeSk05tmU7n1SMZcKbgzcxqkgD9d81wokjHRsSbc6TBPw070CyzC + k5tf6R1Wn9rXHoZQWri1e5yGXZU9vEJn7Rjbu13LNFaZ7k44sprMCXamltTxPvnNRHlkyv9wESuiaAdDUzGOJN2Ts4ijFWLQy / + fmHMwJghDK9HPYVZ0Vr0Jjvsqz6mwbr0sVrUufDBfQ4JnCegIipHbGb1rclOvg4j0UC3gFbcFFLSjp5QlVZEVipsjPiR2D8z2KaEvJkqAiKpDYGFv83Z / 48 f902aUXBheVb / Vm3eMGOCRewrwu8aU762g9yyp2MiGOkLJqzeLjYrrMUshR2uwavRGpl / 6I iFzHzR8RJXHvDa1q6WqX7m7e8r6seuBYY8cTlO7n8q08e44fBcPII8ReOxUckRKF4g1 / yWGnGY6p5AYIoiKdyu2Szk8 / MxeFB78Zd6nEPdNm37J1m7d1fd3KodrkAcDJVl8PltZ / 1 iifzJJgOwbSj9xrbL / ejOHrGrIBDmOGFwq0e3j2DV + aVVAgMShesV0dDFzTmgxjwq9e1v8waNRKoKnhxCgwazzafB3WKrWNyEpAvmC07HcJvVUNE0sN26Bdv4QOW2MzQRLa6hAILeP0uPvJjybTDPQ27cXfdmqE2xZqyHEWURShIHAgGo04vDMbllq7sOo5bbr2OGOKs0Z5Bd2mUZcS + G / diQVNz9BP91f4FaDi9WMGYJrpyppsbfo9kh0K1LdNtfx0QTtWa597HvW0RK15ppLjPdDJjmOT0ObwnGbvn6wnxkAhmymI0BBTRo5HXx5kuRac1wK5hRsA9YQyhCajh4wqrrSDffLcprA3gkaBtnKxpxd79ZmAD93oM7eOa5LhXbyxeG + eoks4agz + LwY0bVS + JrBdoKmQJgHo2cWT3XahqjoNKRTjSAhVxuvNdg7tp / QxMVZohhjuZViWDasF3jGtGVX4N7 / P7nCpUaoE3GgQDKvyYa1M0D0sYD2hhglsI5fw6eAcb6ETOaF + VJWE8eRk + xUcKMO3B + hq + 45 ymeqMW3Vuy + TEnt81A8MwVcZmN7KCTxr6 / 6 lVNK5J4CVw6B / qce6QtNr9HdP2NIxEAIkXcJ3GCQbP6Dmx8KQjsmz0ts + FsJlCwMY5Sd8LmfWUdmcFvNby9TjpfLIrOxqx1KRPre2tHeyn0XKNtLykIsLJHaSpruSTHltafooizV2WiZ48kcHBfkZz3D + GxSsYoh2UNAU + rIUuQqlWhyCn7qtCi1Ic6s798hjvWMjukJXXClvcUQx5aJ2iyr4PVEJQ5m + Mac0zhNGR2 / + AOMSxfgdt + MXcHu3Xp6jfCM8 + oEoRzeWvPGVkgp9CRMqac4oL0DZOn + RigFzW7Odj7SbDYVsLTEdNCXwoPCGyydlZTq1jsujCxPf1W1znCN4RvV0zDhxG1gZwtaO7Ul1tcJDl5Wqu5FzCIo6yw4nNF3eu1INdmDGl5SfkIRIWosAyNpPF0FmEv0 / zgzasL1ZoJ63vzdDH6muY5Z + Qk1saZa7kBmJXT0Zv3iH8Dq4Tv7jRGBBZluTtoS8uyD5b + 4 bAGm9DEbzXoFRMkPr2vEn15oz18wOcO / T0WEkYhOyJgb7SWeo9H3U0Wo5GkV0SP9vEORnM1tjV0U5Gb + td + uLHHPD6tCPpLFKYaJG + AI / fYopTpNtI6WqkuFfaRGI / yczWz5vHGTc8b + KnZyX9rn53wfSeQal3DSceXT2iMUUWB9te18HeKZNT57yp2ATer2Pm7fsiAWLoOFw8C1CABda / ARaIDXQh5irvSlQB7F0RXNgn3WAA0q0TiP9 + OIibudNGacQvZJYnwguDidAU4KNphoEF5ux3DqpklRKwJTwnrbp9WePQzIrlR0WW7cmNkdzZl4X0kq6NAG2RKJ4IVZ53KvgdwLMr94B0PWyqjunxJBawHDvCdPwA4058VgORZmrTrS3S + aUvV / pDbDI3jpO + nCMfWJEOiAyfvze2YSe4jB / ODnbYxZ0QBPQVqKeB / 9EE w7ESpHrfehOagEvc3xW5lHcAfEy5GJKh8vmFMxLXPiU / 1Y l2Uw / hgHKnLhl / Ee6w02IURhnGqRxEuXRkuieQ0SyPD + pullKBpjC + nbtEHm1viRcp6pAZ / LqO5xvzS2wMm3CCOMAiJ5bWChQBAssWeFvChIv8pp / oTi4Dn3jwsRpMBR6PEZGbHS9UifcVbF + TOtQSMqXj4ngE9eZdD7lqy92nfz5eH8CsuLJ6NSQzZwJumeelBp7VtI0CEQqRRiC3TcN1hCHcfB80aH9fwPGYLoOtivJ1pI3eJX1W + CiSFir / WY4p2C93ehdlJljxJYf0wGL4GoKtUhRYvbfxYNWr + SmkVHIvgCc63CpxA9 / pEqCyNK61FWfk8C4L / VG + JIyr07TDuyCxNhsX / OvO8PMbtV80Sxqy3qOdETOqDIgamfXVak / JoJoCLvZEDqjtuYJ2EKh1XEiwjq1 + TyH5ipVkzlaJ3 + CAfJ73y9b6D6hFSQmO + b40kSPvvxVLNhykbygkdTaX / KkFXLl1iKV1vHUbbpi0JwgiNgzp / aVuKV + w55uemXKsWvY3ao9Z1nU1a9V0s46tTK / Gb5YmGxEovtldWDeygFqPw12hbDV04 + NoY8dL2vrOF9FsZecP61iPWM / wFLNJY0JCy6pN / 2D ns / DA28FXbtFUUpTM9snSmQKVtmSzTL94oC6xRGlD8Twxi + rYeomG8rRgudoE9JbIXHCjeqAZQopYW + DNmeUcI1HBD9tH28o2H8IohHi32nYcNcsUFt + PsPASNmgIK + 0Z eyw / RnbCrgW47L5Jfmt2aX4GDW0UFtXVH9t69dEfu3acaMiZyf4FwCFQUJ722DBYOtmbRZ0zwT5gYCVlMTjPcrLnbZvHAB6 / OCxvaOrqHL5xJWjplwqd8Owxfck / ifhoQ40aQKZaHo7 + TtPuVXgPPRA5Ql5zI1pAM5FknzEEJawDvgoiRLOT / QEr5N7QlrdR42tP6ofIONtjGP3lEZ1yyz262Okgvb2DozQJNHttXiH3oUm9CMvm2Vpe53X8 + ae8i / Ss9EaTU1ZjZtU1EPjSvBaBNrTt1D00uajBpAbgJJPIAWLrC9FebcwiC + PPso1KKpPp + EX9rTNZgiH + maGqpNPb4yGjyceXXdohvw8rkJItfhorTsLc + PlF4wEgupJNc0PUKPoYHLIQ / jTPJoQPXRHJt6RhtvwmlZwVNczZLqSBbAYxJi / 6 bC + Igow00 + NMQ5vi7RAL76j + 7 sNrJk3l36y0 / YS60IAtQtFDQ9KjIBTxdtgzWgmicol + Loez6 + wapTDI4QGTDtZ05ErkBQC9GQbjYIy1g = =
Anh cười không nổi, dù miễn cưỡng thế nào cũng không có cách gì có một chút ý cười với người đàn ông này.Ông ta vừa mới nói gì? Bảo anh bán nhà? Còn nghe ngóng cả giá!Nếu như nói vừa rồi Ngô Cảnh An còn có một chút, một chút kỳ vọng, thì bây giờ, cũng triệt để tuyệt vọng.Anh hít sâu một hơi, ngữ điệu quyết liệt lạnh lùng, “Nhà này không có chút quan hệ gì với ông, đừng có ý đồ gì với nó, tôi sẽ không bao giờ bán nhà để cứu đứa con hoang của ông.”Cha Ngô vừa nghe lời này cũng giận dữ, “Mày, mày, mày nói cái gì! Tiểu Thường là em trai mày, sao mày có thể nói như vậy! Mệt tao còn nghĩ mày có thể còn chút nhân tính, mày, mày, mày thật là làm tao thất vọng!”“Nếu như ông coi trọng đứa con hoang kia như thế, vì sao không bán nhà ông đi mà cứu hắn, lại có ý đồ với nhà tôi?”Cha Ngô khó mà tin được đứa con luôn thành thật dễ bắt nạt thế mà có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, ông thẹn quá thành giận, “Mày có còn là người hay không, tao bán nhà đi thì cha mày ở đâu, Tiểu Thường ở đâu? Mày có phải là người nữa không?”Đúng vậy, các người đều quan trọng, các người đều là con người, Ngô Cảnh An tôi thì không phải, các người không thể không có nhà để về, còn tôi chỉ xứng đáng ở ngoài đường gặm rác rưởi.Hai mắt Ngô Cảnh An lạnh như băng nhìn người đàn ông không ngừng thở dốc trước mặt, “Ông nói xong chưa, nói xong xin mời đi cho, không giữ.” Dứt lời, anh định đóng cửa, cha Ngô đột nhiên dùng sức đá văng cánh cửa, một bàn tay đánh vào khuôn mặt còn đầy vết xanh tím của anh.“Mày nói nhà này không liên quan gì đến tao, hừ, mày nói xem tiền mua nhà là từ đâu ra? Mẹ mày con tiện nhân kia lấy của tao bao nhiêu tiền, tất cả còn không phải tiêu tốn trên người mày. Lại nói, nhà này cũng là lấy tiền của tao mua, giờ tao muốn lấy lại, thằng nhãi mày cùng mẹ mày đều là một dạng, tao thật hối hận ngày xưa không đem mày đánh cho…”Lời cha Ngô còn chưa dứt, Ngô Cảnh An nổi cơn điên túm lấy cổ áo ông, nắm tay phẫn nộ giơ cao lên…Cha Ngô sợ tới mức rụt đầu trợn to hai mắt.Hai mắt Ngô Cảnh An đỏ bừng như máu, biểu tình cũng dữ tợn khủng bố trước nay chưa từng có, nỗi hận mãnh liệt hầu như đốt rụi lý trí, nắm tay mang theo lửa giận muốn xé nát người trước mặt, dường như giây tiếp theo sẽ đem người đàn ông này quẳng đi.Người này có thể mắng anh, dù đánh anh mắng anh thế nào anh cũng sẽ không phản kháng.Chỉ có mẹ anh, là không thể để cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm nửa câu, nhất là người này, kẻ đã phụ bạc bà cả đời.Nếu có thể, anh rất muốn điên cuồng một lần.Nắm tay không ngừng run rẩy thủy chung vẫn không đánh xuống, một lát, anh rút tay về, ánh mắt ác độc lại gắt gao ghim chặt trên mặt ông ta, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: “Cút đi, đừng ép tôi làm chuyện thương thiên hại lý!”Cha Ngô dù mạnh miệng mà nói vài lời khó nghe, nhưng vẫn từ từ rời khỏi nhà Ngô Cảnh An.Bộ dạng vừa rồi dọa ông sợ hãi, một giây kia ông thực sự lo rằng anh sẽ không khống chế được mà làm điều đại nghịch bất đạo với mình.Ngay chớp mắt chân ông ta vừa bước ra, Ngô Cảnh An đóng cửa một cái “rầm”.Dựa vào tủ để giày, anh vô lực trượt chân ngồi xuống mặt đất.Khổng Tân chậm rãi đi lên trước, chuyện vừa rồi phát sinh anh đã nghe toàn bộ, nhưng mà, thật không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Bạn đang đọc: Đọc truyện Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi Chương 13
Source: https://thcsbevandan.edu.vn
Category : Thông tin cần biết