Chap 1
Xem tiếp phần 2 nhé
———————————
Chương 1: Phong Vân lệnh chủ
Vũ Văn Nguyệt chìm sâu xuống đáy hồ băng nghìn trượng. Dấu ấn mạn châu sa hoa đỏ rực dần hiện trên bả vai Sở Kiều. Bất giác, hai luồng khí nóng và lạnh liên tục xung đột trong huyết quản của Sở Kiều, đôi mắt mở lớn. Sức lực đã bị rút cạn trong cuộc chiến ban nãy đã trở lại, thậm chí nàng còn cảm thấy mạnh hơn bội phần. Nhớ lại lời Ô tiên sinh, Sở Kiều phần nào đoán được nội công mà mẫu thân truyền lại cho mình đã bị phá vỡ phong ấn
. Điều nàng nghĩ đến tiên phong là nam nhân vừa đẩy nàng trở lại. Sở Kiều cố dấn mình ngày càng sâu xuống đáy hồ, nhưng xung quanh chỉ một một màn đen lạnh lẽo. Nàng không hề khóc, cũng không hề gọi tên hắn. Chỉ vài khắc trước, nàng đã nghĩ muốn cùng chết với hắn. Nhưng nam nhân đó, dù biết mắc bẫy cũng si tình mà lao vào đến đây bảo vệ nàng. Đến lời sau cuối hắn nói, vẫn chỉ là nghĩ cho nàng. Sở Kiều nắm chặt bàn tay, xua đi làn nước giá buốt, dần trồi lên khỏi mặt hồ, chỉ là trái tim của nàng … mãi mãi nằm dưới đó … cùng với hắn .
Xem thêm: Danh sách bảng đơn vị đo khối lượng
“A Sở! A Sở!”
Thanh âm đó là thứ mà nàng không muốn nghe nhất vào lúc này. Một đám cận vệ bên cạnh Yến Tuân vẫn đang nhìn nàng với con mắt hằm hè. Chắc hẳn, tin tức Sở đại nhân của Yến Bắc lại vì một tướng quân Đại Ngụy mà trở mặt với Điện hạ của chúng, giết Trình Diên, và cả trăm mạng quân Yến Bắc kia đã truyền khắp toàn quân.
Sở Kiều dường như chẳng hề quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Tim nàng đã chết … nàng ở đây chỉ vì hắn nói với nàng “Phải sống!”
“Chàng đã đồng ý sẽ đợi ta … thế nhưng …”
Yến Tuân lo lắng cởi áo choàng của mình khoác cho Sở Kiều, nhưng còn chưa chạm đến nàng, Sở Kiều đã vội gạt ra, phóng ánh mắt phẫn uất cực điểm về phía hắn.
Yến Tuân giật mình, thoáng chút kinh hãi. Nhiều năm như vậy quen biết nàng, nhiều năm như vậy hắn và nàng bầu bạn với nhau, nhưng chưa một lần nàng nhìn hắn với ánh mắt như vậy. Là sự chán ghét, là sự ghê sợ, là thất vọng, là tuyệt tình.
“A Sở, muội vừa rơi xuống hồ, cẩn thận cảm lạnh”
Sở Kiều cười khẩy một cách chua chát:
“Lạnh? Yến Bắc thật sự rất lạnh, nhưng lòng người còn hiểm độc, lạnh lẽo hơn nhiều”
Nàng cự tuyệt mọi sự giúp đỡ của hắn, cố với lại Phá Nguyệt kiếm gần đó, tự chống mình đứng dậy, lết từng bước khỏi mặt hồ, từng bước xa khỏi hắn.
Yến Tuân nhìn chằm chặp về phía Sở Kiều, bàn tay vẫn còn nắm mảnh ngọc bội dính máu. Hắn biết, sẽ không bao giờ còn cơ hội tặng nó cho nàng nữa.
Gió tuyết trên mặt hồ thổi càng mạnh, mặt hồ bị nứt ban nãy, chỗ Vũ Văn Nguyệt rơi xuống đã lại đóng một lớp băng trên bề mặt.
“Người đâu!!! Hộ tống Sở đại nhân về nghỉ ngơi”
“Vâng!!!”
Hắn lại muốn giam lỏng nàng. Gương mặt Vũ Văn Nguyệt đầy máu lại xẹt qua tâm trí nàng. Dấu ấn Phong Vân lệnh đỏ như màu máu. Một luồng khí sục sôi trong người thôi thúc nàng giải phóng nó khỏi quẫn bách. Sở Kiều quắc mắt nhìn quân lính Yến Bắc đang tiến dần về phía nàng, Phá Nguyệt kiếm vung lên, thân thể nàng phó mặc theo luồng khí đang chạy dọc khắp tứ chi. Hàn băng nhọn hoắt từng cái, từng cái hình thành từ không khí phóng về phía quân Yến Bắc. Gió tuyết gào thét, Phá Nguyệt kiếm trên tay nàng còn chưa hạ xuống nhưng quân Yến Bắc đã đổ rạp dưới mưa và máu. Yến Tuân kinh hoàng vội chạy tới giữ nàng lại. Hắn mới dịch được vài thước bỗng khựng lại, Phá Nguyệt kiếm sáng loáng chĩa ngay trước yết hầu của hắn.
“Yến Tuân! Món nợ hôm nay ta không tính với ngươi. Hôm nay, hoặc là Sở Kiều ta rời khỏi đây, hoặc là chết tại đây”
“A Sở”
Hắn không nói được gì, chỉ đành nhìn nàng quay lưng rời đi.
Khoảnh khắc yên lặng đến kinh sợ. Gió gào thét dữ dội, nhưng rồi tiếng vó ngựa, tiếng cước bộ phá tan sự im lặng. Bốn phía vang lên sự huyên náo, tiếng gọi hỗn loạn truyền tới:
“Điện hạ! Điện hạ! Điện hạ!”
“Sở đại nhân! Đại nhân”
“Thiếu chủ!”
Từ hướng Bắc, Hắc Ưng quân hùng hổ tiến tới. Cờ lệnh nhuốm máu, rách tới không còn nhìn ra quân kỳ. Phía Đông tiếng truyền tới thanh âm lác đác, nhưng chất chứa sự kiên định. Hạ Tiêu dẫn đầu Tú Lệ quân còn sót lại, thành công cầm chân được đám người của Trình Diên để Sở Kiều rời đi. Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là đoàn người mặc áo đen, bịt kín xuất hiện phía Tây của hồ băng. Từ trang phục đến vũ khí, thậm chí là ánh mắt của họ đều mang đến sự tương đồng đáng kinh ngạc. Chỉ hơn trăm người nhưng bức khí thậm chí như cả nghìn người, áp đảo cả Hắc Ưng quân. Trong phút chốc, Hạ Tiêu – người đã trăm trận vào sinh ra tử, không gì chưa trải qua cũng có vài phần e sợ. Chỉ khi nhìn thấy người đàn ông đi sau cùng đám người đó, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Ô tiên sinh???”
Ô Đạo Nhai dẫn đầu đoàn người đó. Ông ta xoáy sâu ánh nhìn vào Sở Kiều, bỏ qua Yến Tuân với ánh mắt dò xét bên cạnh. Ông ta quay về phía đoàn người áo đen đó, chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi lại bỏ đi sau màn tuyết dày đặc. Ô Đạo Nhai vừa rời đi, đám người áo đen đó đồng loạt khom người, hướng về phía Sở Kiều hô lớn:
“Tham kiến lệnh chủ!!!”
Sở Kiều vốn đã muốn từ bỏ thân phận Phong Vân lệnh chủ. Phong Vân lệnh chủ thì sao chứ? Mẫu thân của nàng không phải cũng chết không rõ nguyên nhân đó sao? Nàng vẫn phải lưu lạc suốt thời gian dài dù mang thân phận thiếu chủ, có thể hiệu triệu tất cả điệp giả trên giang hồ. Nhưng chuyện vừa rồi khiến nàng thay đổi mọi suy nghĩ. Không cần biết thân phận của ta là gì, lớn hay nhỏ. Chỉ cần làm điều tốt thì thiên hạ sẽ thái bình. Ánh mắt Sở Kiều lóe lên tia sáng trong suốt như vì sao, nàng quay bả vai áo bị rách về phía đám điệp giả, bọn họ nhìn thấy dấu ấn Phong Vân Lệnh thì tất cả cùng kích động.
“Ta là Sở Kiều, lệnh chủ Phong Vân lệnh”
“Tham kiến lệnh chủ!!!” – Tiếng đồng thanh vang lên lấn át cả gió tuyết.
“Mệnh lệnh đầu tiên. Các ngươi hãy giúp ta tìm Vũ Văn Nguyệt…”
Đám người đó có vẻ rất háo hức khi nhận được mệnh lệnh đầu tiên từ lệnh chủ, nhưng tâm trạng đó liền dập tắt.
“…từ dưới hồ lên” – Sở Kiều dứt lời.
Không chỉ riêng bọn họ, cả Hạ Tiêu và Tú Lệ quân, lẫn Yến Tuân đứng gần đó cũng bàng hoàng, không tin nổi lời nàng vừa nói. Hạ Tiêu ngập ngừng:
“Đại nhân, mặt hồ đã đóng băng rồi. Nước lại rất lạnh, chỉ e… Vũ Văn Nguyệt…”
Sở Kiều phóng ánh mắt về phía mặt hồ heo hút “Ta phải tìm hắn, ta đã hứa, phải tìm hắn…”
“Đại nhân,thuộc hạ nghe nói Vũ Văn Nguyệt mắc hàn bệnh từ nhỏ. Dưới đó lạnh như vậy, e là… Hơn nữa, người của Phong Vân lệnh cũng sẽ không chịu được”
Toàn bộ cánh rừng lớn xung quanh thu gọn trong ánh mắt nàng. Sở Kiều chỉ buông nhẹ một mệnh lệnh, nhưng bọn Hạ Tiêu biết, trái tim nàng vững như thái sơn.
“Vậy thì đốt lửa lên để tan băng. Dù có phải đốt cả cánh rừng này, ta cũng phải tìm được hắn”
Dứt lời Sở Kiều rời khỏi, những đốm lửa dần thắp lên giữa cánh rừng rộng lớn. Thân ảnh thiếu nữ đỏ rực giữa trời tuyết trắng xóa
“A Sở, muội định đi đâu”
Sở Kiều quay lưng về phía hắn, hai bàn tay nắm chặt, từng lời thốt ra đều như dao cứa vào tim hắn:
“Yến Tuân! Ta không nợ ngươi, nhưng ngươi thiếu ta một món nợ, cho dù ngươi có đem một nửa Yến Bắc trao cho ta cũng không thể trả được. Ngươi là quân vương của Yến Bắc thì hãy làm việc của mình cho tốt. Bằng không, thứ mà ngươi nợ ta, ta sẽ đòi lại, không thiếu một phân”
Quân Yến Bắc lặng lẽ rút khỏi hồ băng, lửa từ mé rừng phía Tây hồ lan rộng ra khắp nơi. Mệnh lệnh của Phong Vân lệnh chủ quả nhiên nặng tựa ngàn cân, đám lửa cháy rừng rực nhuốm đỏ một góc trời. Hơi nóng tỏa đến đâu băng dần tan tới đó. Từ trên dốc đá đối diện, Sở Kiều nhìn chăm chăm xuống mặt hồ đen kịt. Từng người lặn xuống hồ tìm kiếm, một lát sau lại trồi lên thay phiên nhau. Gió Bắc ào ạt nhưng đôi mắt kiên định của nàng không một lần thả lỏng, ánh sáng trong đôi mắt ấy tựa như sợ rằng, nếu như một lần nhắm lại, mọi thứ sẽ biến mất. Bọn người Hạ Tiêu thay phiên nhau canh gác. Đâu đó trên những vách núi xung quanh, vẫn còn quân Yến Bắc do thám tình hình. Lửa cháy tới rạng sáng, nửa cánh rừng bị thiêu rụi. Những gốc cây chưa kịp cháy hết đã bị băng tuyết quá lớn che phủ, chỉ còn tại tro tàn. Sở Kiều vẫn ngồi im bất động trên tảng đá. Mỗi lần có người trồi lên, ánh mắt nàng lại lay động, một lần hy vọng lại là một lần tuyệt vọng.
“Lệnh chủ! Đáy hồ quá sâu, người bình thường không thể lặn xuống dưới đáy được. Bên dưới lại không hề có ánh sáng. Nguyệt công tử … e là đã rơi xuống đáy hồ.”
Khóe mắt Sở Kiều nhòe đi, nàng hiểu vẫn đang tự lừa dối mình rằng hắn vẫn còn sống, cũng giống như bao năm qua nàng vẫn luôn tự lừa dối mình, tự đè nén tình cảm đối với hắn.
“Vũ Văn Nguyệt, chàng đáng ra không nên cứu ta, không nên đưa ta về Thanh Sơn viện, không nên hết lần này đến lần khác bao dung ta, không nên động tâm với ta, càng không nên vì ta mà không cần tính mạng…”
Còn nàng, đáng ra không nên gặp hắn, không nên đối đầu với hắn, lại càng không nên rời xa hắn.
Sở Kiều lấy ra từ trong đai lưng chiếc chuông bằng bạc được chạm khắc tỉ mỉ, trên đó vẫn lưu vài vết xước do chính tay nàng chém. Nàng cẩn thận gắn chiếc chuông lên chuôi Phá Nguyệt kiếm, thầm nhủ: “Ta cùng đi với chàng”
…
Mặt trời ló sau những rặng cây còn sót lại, soi rõ hình bóng thiếu nữ cùng vệt máu chạy dài trên nền tuyết. Từ phía xa, một đứa nhỏ thân mình chỉ cao bằng thanh Phá Nguyệt lao vút tới ôm chầm lấy Sở Kiều.
“Tỷ tỷ”
“Mặc nhi?”
Sở Kiều nhíu đôi mày ngạc nhiên nhưng thanh âm vẫn lạnh băng.
“Tỷ tỷ, tỷ đưa đệ đi tìm phụ thân đi”
“Phụ thân?”
Mông Phong và vài người còn sót lại của Vãng Sinh Doanh theo phía sau. Vì không đi cùng Vũ Văn Nguyệt nên họ vẫn còn sống. Nhưng nét mặt của bọn họ lại biểu lộ thà rằng họ đi theo hắn mà mất mạng còn hơn bây giờ người sống không thấy mặt, chết chẳng thấy xác.
“Cô nương, Công tử đã nhận Mặc nhi là nghĩa tử. Thằng bé lại không thích gọi là nghĩa phụ, nên Công tử đã đồng ý cho nó gọi như vậy”
“Tỷ tỷ, phụ thân đi cùng Thất ca, Cửu ca rất lâu rồi chưa về đón đệ. Có khi nào họ bỏ đệ rồi không?”
Đứa bé nắm tay nàng, nhen nhóm đâu đó chút ấm ấp dần len lỏi. Sở Kiều khẽ chạm bàn tay lạnh buốt lên má đứa bé, dịu dàng nói:
“Mặc nhi, phụ thân đệ đi làm giúp tỷ tỷ một việc. Làm xong rồi sẽ trở về gặp chúng ta”
“Vậy tỷ tỷ, đệ ở cùng với tỷ tỷ đợi phụ thân về được không?”
“Được”
“Tốt quá! Vậy khi phụ thân tới đón chúng ta, tỷ có đi cùng không?”
“Đương nhiên”
Sở Kiều miễn cưỡng hé môi nặn một nụ cười an ủi. Mặc nhi đã một lần phải chịu nỗi đau mất người thân, nàng không muốn một trái tim còn thuần khiết như vậy lại một lẫn nữa cảm nhận nỗi đau khủng khiếp ấy. Chỉ tiếc là, ngày mà Mặc nhi chờ đợi, e rằng sẽ không đến.
Nhận thấy tâm trạng nẵng trĩu của Sở Kiều, Mặc nhi hồn nhiên vỗ nhẹ lên vai nàng an ủi, như chính lần nàng an ủi nó trong hang động:
“Tỷ tỷ, từ giờ đến lúc đó, đệ sẽ thay phụ thân bảo vệ tỷ tỷ. Tỷ đừng sợ”
Dấu chân của hai người bọn họ, một lớn một nhỏ in hằn lên trên nền tuyết trắng xóa, rồi dần biến mất khi mặt trời còn chưa kịp lên quá những ngọn cây. Lửa tan, băng tuyết lại lấn át bầu trời tang thương. Hồ băng thiên trượng thoáng chốc lại trở về trạng thái vốn có, lạnh đến thấu xương, buốt tận tâm can.
…
Cách đó chừng một dặm, phía Nam vìa hồ, một đám người mặc áo đen bịt mặt căng sức kéo hai sợi dây từ dưới hồ. Bên cạnh, một nữ tử chăm chú nhìn xuống mặt hồ, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh thanh cao mang chút vương giả. Tới khi mặt hồ dần sủi tăm, lực kéo dây ngày càng mạnh. Người đó vội vàng tới mức xém chút nữa cũng trượt chân xuống hồ. Không lâu sau, một thiếu nữ trồi lên khỏi mặt nước, hơi thở lạnh lẽo, bờ môi thâm lại, nhưng vẫn cố sức kéo theo một người bên mình.
“Hạ Trùng, thế nào?”
“Mạch gần như không còn”
Hạ Trùng dùng chút sức lực cuối cùng lôi đẩy Vũ Văn Nguyệt tới cho đám người ở trên kéo hắn lên bờ. Tiêu Ngọc rón rén đặt ngón tay lên cổ hắn dò xét. Hắn tám, chín phần đã tới quỷ môn quan. Kinh ngạc là hắn còn sống khi nửa ngày ở dưới hồ với vết thương chí mạng.
Toàn bộ đều không biết mình đang bị hai người khác trong lùm cây theo dõi:
“Thuộc hạ đi cướp người” – Một trong hai người lên tiếng, nhưng lập tức bị người kia ngăn lại.
“Không vội. Chưa tới lúc chúng ta động thủ. Để xem cô ta muốn làm gì?”
“Tôn chủ, hắn chết sẽ có lợi cho chúng ta. Vì sao lại cứu hắn?”
Tiêu Ngọc suy nghĩ một hồi, ra lệnh cho Hạ Trùng và đám thuộc hạ. Trước đó còn lấy 1 viên thuốc thả vào tay Hạ Trùng. Xem ra, để có được thuốc giải từ phía Tiêu Ngọc, việc phải làm là cứu Vũ Văn Nguyệt.
“Các ngươi đưa hắn ra xe ngựa trước.”
“Vâng”
Tiêu Ngọc nhìn theo đám thuộc hạ tiến dần ra con đường phía trước mới lên tiếng. Giọng nói vẫn nhẹ nhàng ôn tồn như cũ, nhưng sớm dã tâm của mình hiện tại là gì, bản thân muốn làm gì, bản thân lại không thể đoán định tuyệt đối:
“Ngươi nghĩ xem, nếu hắn chết, Điệp chỉ thiên nhãn và Vãng sinh doanh sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi. Nhưng… nếu như ta cứu hắn, khống chế được hắn như cách đã làm với Hạ Trùng, như vậy có thể khiến hắn phục tùng ta. Điệp chỉ thiên nhãn và Vãng sinh doanh sẽ đều nằm trong tay ta. Tới lúc đó … chúng ta còn e ngại không đối đầu được với Phong Vân lệnh hay sao? Tới lúc đó, thiên hạ gần như đã nằm trong tay ta, Đại ca sẽ thuận lợi lên làm Thái tử.”
“Tôn chủ anh minh”
Kẻ núp sau lùm cây lóe lên ánh mắt quỷ quyệt, nhẹ nhàng rút khỏi vị trí, tiến lại càng gần tới chỗ xe ngựa chở Vũ Văn Nguyệt, lúc này chỉ có vài người ở lại canh giữ. Hai người bọn họ cứ thế bình tĩnh, hiên ngang xông tới, mặc cho cái nhìn kinh ngạc của mấy kẻ đang canh giữ xe ngựa. Tên tùy tùng bịt mặt chỉ hô lên một tiếng, chém vút hai đường kiếm, hai người đã gục dưới lưỡi kiếm của hắn. Ba kẻ còn lại cùng lúc xông đến bóng đen ở phía sau. Khi chỉ còn cách chừng một thước, một tiếng “Hự” cùng vang lên, tròng mắt bọn chúng giãn ra, ngân châm găm chính giữa yết hầu, không lệch một li. Thế rồi tất cả đổ gục xuống chân hắn khi thậm chí đến vạt áo còn chưa chạm tới được.
Giải quyết gọn gẽ, hai người bọn họ chiếm lấy xe ngựa, lập tức rời khỏi. Khi Tiêu Ngọc nghe thấy tiếng ngựa hú thì đã không còn kịp nữa. Nàng ta luôn cho rằng mình thông minh, nhưng núi này cao, còn có ngọn núi khác cao hơn. Người thông minh đấu trí thắng bại ở chỗ đừng bao giờ tỏ ra mình thông minh.
Tay thuộc hạ nhận lấy một viên thuốc từ chủ nhân nhét vào miệng Vũ Văn Nguyệt. Hắn vẫn nằm đó như một tảng băng, mạch gần như không có. Ánh mắt hai người kia tỏ vẻ nghi ngại.
“Hắn gần như đã chết, thuộc hạ nghĩ cũng khó cứu”
“Một người quan trọng như hắn, tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ tâm cơ như Tiêu Ngọc. Dù được hay không, ta vẫn phải cứu hắn”
“Vũ Văn Nguyệt…. hắn thật sự quan trọng như vậy sao?”
Người nọ cười nhẹ một tiếng, nhìn sang Vũ Văn Nguyệt, lại ngoái nhìn về hướng mặt trời đang mọc:
“Hắn không quan trong đối với ta, nhưng lại quan trọng với một người khác. Mà người đó, đối với ta lại vô cùng quan trọng.” – Tay thuộc hạ lắng nghe vừa nghiền ngẫm từng dụng ý trong lời nói của chủ nhân tỏ vẻ thấu hiểu.
“…Ta không muốn nàng ấy buồn, cũng không muốn nàng ấy bị lợi dụng. Thế nên ta chỉ còn cách cứu hắn”
Xe ngựa dần mất hút giữa cánh rừng
sâu thẳm. Ánh mặt trời gấp gáp đuổi theo phía sau. Người nọ tháo khăn che mặt xuống, ấy vậy mà ánh mặt trời vẫn không kịp soi sáng một nụ cười hồ ly
Source: https://thcsbevandan.edu.vn
Category : Thông tin cần biết