Bài thơ “Giục Giã” được nhà thơ Xuân Diệu viết bằng cảm xúc của một hồn thơ lâng lâng, rạo rực, luôn sống hết mình, tận hưởng và dâng hiến cho đời. Bài thơ Giục Giã thể hiện sự gấp gáp, vội vàng của nhà thơ Xuân Diệu với cuộc sống, luôn sống hết mình, “sống huy hoàng”. Để giúp các bạn hiểu thêm về ý nghĩa và phong cách sáng tác của nhà thơ thì ngay bây giờ chúng ta hãy cùng nhau đón xem nhé!
Đôi nét về nhà thơ Xuân Diệu
– Xuân Diệu ( 2/2/1916 – 18/12/1985 ) tên thật là Ngô Xuân Diệu, sinh tại Tuy Phước, tỉnh Tỉnh Bình Định cũ, nơi cha là Ngô Xuân Thọ vào dạy học và kết hôn với mẹ là Nguyễn Thị Hiệp
– Xuân Diệu viết nhiều, có khoảng chừng 450 bài thơ, nhưng một số ít lớn chưa được xuất bản. Tác phẩm tiêu biểu vượt trội gồm những tập thơ Thơ thơ ( 1938 ), Gửi hương cho gió ( 1945 ), Ngọn quốc kỳ ( 1945 ), Một khối hồng ( 1964 ), Thanh ca ( 1982 )
– Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu vượt trội nhất của trào lưu Thơ mới. Ông mang ngọn gió rạo rực, thiết tha, nồng cháy, khao khát yêu thương đến cho thi ca
-Thơ Xuân Diệu là “vườn mơn trớn”, ca ngợi tình yêu bằng muôn sắc điệu, âm thanh và hương vị trong Thơ thơ, pha lẫn chút vị đắng cay trong Gửi hương cho gió. Nhiều câu nhiều bài chịu ảnh hưởng từ thi ca lãng mạn Pháp.
– Cái “ nhân bản yêu đương ” trong thơ tình Xuân Diệu thật là nồng cháy và bền chắc cho đến tận lúc nhà thơ của tất cả chúng ta nhắm mắt xuôi tay ! Nửa thể kỉ thơ tình Xuân Diệu là một quy trình mày mò không ngừng vào cái quốc tế kỳ diệu của tình yêu
Giục giã
Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới;
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa.
Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài;
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.
*
Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ.
Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?
Sơm nay sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên đi về cõi Bắc.
Ai nói trước lòng anh không phản trắc;
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?
– Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lói;
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhuỵ của mỗi giờ tình tự.
Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi…
Đọc thơ Xuân Diệu ta luôn nhìn thấy được một hồn thơ rất tình, rất riêng. Với nhịp thơ gấp gáp, vội vã, là lời thúc giục, sống hết mình để tận thưởng đời sống. kỳ vọng những bạn sẽ yêu thích bài viết rực rỡ này của chúng tôi. Thân Ái !
Theo Thuvientho.com
Source: https://thcsbevandan.edu.vn
Category : Thông tin cần biết