ke-ve-mot-tam-guong-tot-9555531

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 ❤ ️ ️ 15 Bài Văn Ngắn Hay ✅ Chọn Lọc Văn Mẫu Đặc Sắc Nhất Về Cách Viết Và Truyền Tải Nhiều Thông Điệp Ý Nghĩa .

nội dung

Dàn Ý Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9

Với mẫu dàn ý kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 được biên soạn và san sẻ dưới đây, giúp những em học viên giải quyết và xử lý đề và nắm được bố cục tổng quan cơ bản và những nội dung chính cần có trong bài viết .

a. Mở bài: Dẫn dắt và giới thiệu kỉ niệm về một lần em mắc lỗi.

Gợi ý: Nhịp thời hạn trôi đi, mọi thứ dần trở thành những kỉ niệm, góp thêm phần tạo ra sự quá khứ của mỗi người, làm động lực thôi thúc cho hiện tại và tương lai. Những vấn đề qua đi, để lại trong ta nhiều ấn tượng khó phai, là những bài học kinh nghiệm quý giá trong hành trình dài sống. Trong đó, kỉ niệm về một lần mắc lỗi với mẹ – nói dối mẹ khiến em còn nhớ mãi.

b. Thân bài:

Hoàn cảnh

  • Kì nghỉ hè bắt đầu, em cũng các bạn cùng trang lứa được nghỉ ở nhà để thư giãn và chuẩn bị cho một năm học mới.
  • Nghe lời cô giáo, khi nghỉ ở nhà bên cạnh việc học thì em còn giúp bố mẹ làm công việc nhà đơn giản.

Diễn biến

  • Buổi sáng hôm ấy, trước khi đi làm mẹ dặn em dọn dẹp nhà cửa và em vui vẻ nhận lời.
  • Em chăm chỉ lau chùi thật sạch sẽ từng ngóc ngách, sắp xếp lại các đồ vật trong nhà cho ngăn nắp.
  • Bàn tay em bỗng dừng lại, ánh mắt sáng lên khi thấy một chiếc bình hoa rất đẹp. Chiếc bình không to lắm, trông có vẻ khá cũ nhưng được mẹ cất khá kĩ càng, chiếc bình sáng lên một màu lấp lánh với những hoa văn chạm trổ rất tinh tế. Em nghĩ đây là lọ hoa rất có ý nghĩa với mẹ, có lẽ mẹ coi đó như sự gắn bó của một kỉ niệm nào đó, lưu giữ lại trong tâm trí nên mẹ rất hiếm khi dùng đến lọ hoa này.
  • Em cầm lên ngắm nghía say sưa, mường tựa ra những kỉ niệm đã gắn bó với mẹ. Đó có thể là quà mà bà ngoại tặng mẹ chăng hay là chiếc bình hoa thời con gái mẹ thích. Đang miên man trong dòng suy tưởng thì bỗng nhiên một âm thanh lớn dội đến, em giật bắn mình và đánh rơi chiếc lọ hoa.
  • Trước mặt em bây giờ là một đống thủy tinh vỡ vụn, em rất hoảng sợ và không biết phải làm sao. Bàn tay run lẩy bẩy nhưng vẫn cố lấy lại bĩnh tĩnh, hót đống đổ nát. Xong việc, em nghĩ cách che giấu tội lỗi, em quyết định sẽ nói dối mẹ.
  • Khi mẹ đi làm về, em tươi cười chạy ra, hỏi han, lấy nước cho mẹ uống. Những hành động nhiệt tình hơn cả mọi ngày. Với khuôn mặt ngây thơ và vô tội, em nói với mẹ là con mèo chạy qua làm vỡ chiếc lọ hoa, như không có chuyện gì liên quan đến mình.
  • Khuôn mặt mẹ biến sắc, từ sự sửng sốt, bất ngờ rồi đến buồn rầu. Mẹ không nói câu gì, lặng lẽ đi vào trong phòng.
  • Em bỗng thấy ái ngại, băn khoăn, suy nghĩ và buồn về những hành động, những suy nghĩ đã làm mẹ phiền lòng.
  • Sau cuộc đấu tranh nội tâm gay gắt, em quyết định sẽ đi xin lỗi mẹ.

Kết thúc

  • Buổi tối, em lấy hết can đảm xin lỗi mẹ.
  • Thì ra mẹ biết rằng em đã nói dối vì con mèo nhà mình mất đã được một tháng nay, chỉ là con vô tâm không biết.
  • Mẹ âu yếm ôm em vào lòng, kể về những câu chuyện ý nghĩa, đong đầy kỉ niệm cùng chiếc lọ hoa nhỏ kia.
  • Nhưng mẹ chấp nhận tha lỗi cho em, đó là một bài học quý giá về lòng trung thực và sự khoan dung, độ lượng với mỗi người.

c. Kết bài: Nêu suy nghĩ về kỉ niệm đó.

Ví dụ : Một hay nhiều lần mắc lỗi là điều không tránh khỏi trong đời sống mỗi người. Song điều quan trọng là ta hãy biết nhận lỗi và rút ra những bài học kinh nghiệm thâm thúy, để đời sống thêm ý nghĩa .

Chia sẻ cùng bạn 🌹 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi 🌹 15 Bài Văn Ngắn Hay Điểm 10
ke-ve-mot-lan-em-mac-loi-4862046

Bài Văn Mẫu Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 – Mẫu 1

Dưới đây là bài văn mẫu kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 sẽ giúp những em học viên có thêm những tài liệu hay để tìm hiểu thêm cách viết và thiết kế xây dựng diễn biến câu truyện .

Tôi có một người bạn thân từ thời tiểu học, chúng tôi đã chơi cùng nhau trong suốt 4 năm, bắt đầu từ khi còn là học sinh lớp 2. Nhưng bây giờ khi tôi đã trưởng thành, đôi lúc, nhìn vào đôi mắt của Hà, tôi lại bắt đầu nhớ đến một sai lầm mà tôi đã mắc khi còn là một cậu bé ngốc nghếch và khù khờ.

Lúc đó, tôi đang học lớp hai. Hầu hết mọi người trong lớp đã quen biết nhau từ khi họ mới bước chân vào lớp một. Tôi, vốn là một cậu bé thông minh nhưng cũng đầy năng động. Giữa năm học lớp hai, có một học sinh mới gia nhập lớp, đó là Hà. Cô bé nhỏ xíu, rất đáng yêu. Hà được sắp xếp ngồi cạnh tôi. Bởi vì cô bé mới đến nên còn lúng túng và ngần ngại, thỉnh thoảng tôi cố gắng nói chuyện với Hà, nhưng cô bé thường im lặng và không thể nào trả lời tôi. Do đó, tôi không thích Hà và nhiều lần tìm cách trêu chọc cô bạn mới này trên lớp.

Tôi đã đặt bút chì của Hà vào ngăn bàn của cô ấy, và giấu tẩy của Hà vào hộp giẻ lau mặc dù Hà đã tìm mãi mà không thấy. Tôi rất hạnh phúc vì những trò đùa của mình. Sau đó, trong một buổi giờ ra chơi, tôi thấy Hà đang cầm một cuốn truyện tranh, và tôi chẳng ngần ngại chạy đến cướp cuốn truyện của cô. Lúc đó, tôi thấy Hà rất tức giận, nhưng tôi không quan tâm đến cảm xúc của cô bạn này. Tôi chủ ý nâng cuốn truyện lên cao, để Hà không thể lấy được. Thậm chí Hà còn trèo lên ghế, cố gắng lấy cánh tay tôi để đòi lại cuốn truyện đó.

Nhưng vào lúc đó, Hà đã không đứng vững và trượt chân ngã đập đầu xuống sàn nhà. Tôi không biết trong tâm trí tôi lúc đó suy nghĩ gì, nhưng tôi vội vứt cuốn truyện xuống đất và cố gắng nâng Hà lên. Tôi nói cầu xin: “Mình xin lỗi, mình xin lỗi… Cậu ổn chứ?”. May mà Hà không bị thương nghiêm trọng, cô mở mắt nhìn tôi nhưng không nói lời nào.

Lúc đó, cô giáo đã đến và nhanh chóng đưa Hà lên phòng y tế. Tôi chạy theo cô và khóc nức nở vì biết mình đã thực hiện một hành động vô cùng ngu ngốc. Nhìn thấy Hà nằm im trên giường, tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cô chủ nhiệm lớp tôi đến trấn an tôi rằng Hà sẽ ổn thôi, nhưng lần sau tôi không được phép nghịch ngợm như vậy nữa. Cô bảo tôi về lớp, và sau đó, cô đã gọi điện cho cha mẹ của Hà để họ đến đón cô bé.

Sau buổi học đó, tôi về nhà với tâm trạng lo sợ vì biết mẹ của tôi đã nhận cuộc gọi từ cô giáo. Khi tôi về nhà, mẹ tôi đang ngồi ở phòng khách và đợi tôi. Tôi thấy ánh mắt buồn bã của mẹ. Mẹ chỉ hỏi tôi: “Tại sao con lại trêu Hà?” Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện và lý giải rằng tôi đã trêu chọc Hà chỉ vì muốn cô bé nói chuyện với tôi, nhưng cô bé thường im lặng và không nói gì.

Lúc đó, mẹ tôi không trách mắng tôi mà nói nhẹ: “Hà mới chuyển đến lớp của con, cô ấy chưa quen với môi trường và bạn bè mới, không phải là cô bé khó gần. Còn con, luôn tìm cách trêu trọc cô ấy, thì làm sao cô ấy có thể muốn nói chuyện với con.” Mẹ tôi nói thêm rằng con đã gây ra một lỗi lớn và không cần xin lỗi mẹ, mà hãy tự mình giải quyết vấn đề. Mẹ nói: “Dẫn con đến nhà Hà để con xin lỗi cha mẹ cô ấy và mong Hà có thể tha lỗi cho con.”

“Từ giờ trở đi, con sẽ không trêu bạn ấy nữa,” tôi tự ràng buộc bản thân. Mẹ tôi đồng ý với quyết định của tôi và đưa tôi đến nhà Hà để xin lỗi. May mắn là cú ngã ở lớp không gây ra chấn thương nghiêm trọng cho Hà và lời xin lỗi của tôi được chấp nhận. Tôi trở về nhà, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Tuy nhiên, mỗi khi tôi nhớ đến khuôn mặt của Hà khi cô ngã trong lớp, tôi lại bị ám ảnh.
Sau lần nghịch dại đó, tôi cảm thấy rất có lỗi với Hà. Tôi không dám trêu ghẹo bạn ấy nữa. Cảm giác có lỗi vẫn cứ giày vò tôi, tôi đã tìm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm của mình. Tôi lấy nước giúp Hà, giặt giúp bạn ấy dẻ lau bảng, tôi thường mang kẹo đến lớp cho Hà. Cứ thế, tôi với Hà thân nhau từ khi nào không biết nữa.
Cô bạn tôi giờ đây, không còn ít nói như hồi đầu mà đã cởi mở nhiệt tình với tôi và tất cả mọi người. Tôi đã có tình bạn tuyệt vời, trong thực trạng vô cùng éo le. Bây giờ, nhiều lúc Hà vẫn trêu tôi vì cú ngã hồi lớp 2 ấy mà chúng tôi trở nên thân thiết với nhau hơn .
Đọc nhiều hơn với 🔥 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 8 🔥 15 Bài Văn Ngắn Hay
ke-ve-mot-lan-em-mac-loi-lop-8-2788394

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Hay – Mẫu 2

Trong cuộc sống của mỗi người, không ai tránh khỏi những khoảnh khắc mắc lỗi. Tuy nhiên, điều quan trọng là sau mỗi lần mắc lỗi, chúng ta cần nhận ra sai lầm, hối hận và cố gắng sửa chữa chúng. Tôi cũng đã từng trải qua một lần mắc lỗi với người bạn thân của mình, và nhờ việc học từ sai lầm đó, tình bạn giữa chúng tôi đã được củng cố hơn.

Tôi và Hoa đã là bạn từ khi còn nhỏ, và thêm nữa, nhà chúng tôi ở gần nhau, nên tình bạn giữa chúng tôi càng trở nên mạnh mẽ. Chúng tôi có thể dính liền như hai người anh chị em. Mọi người thường miêu tả tôi và Hoa như hai nam châm đối lập. Hoa có tính cách hiền lành, ít nói, và luôn kiên nhẫn. Trong khi đó, tôi lại thường tinh nghịch, đầy năng lượng và có khả năng kết nối với mọi người dễ dàng. Những điểm khác biệt này tạo nên sự cân bằng giữa chúng tôi và khi chúng tôi ở bên nhau, tôi thường cười, coi đó như cách để bù đắp cho nhau.

Hàng ngày, ngoài việc cùng đi học, Hoa luôn hỗ trợ tôi đáng kể trong việc học tập. Nhờ có Hoa, tôi đã đạt được sự tiến bộ đáng kể. Một ngày kia, cô giáo đến lớp và gọi lên một số học sinh để kiểm tra bài cũ, trong đó có tôi. Bởi vì tôi đã ôn bài ở nhà, nên tôi có thể trả lời câu hỏi một cách tự tin và dễ dàng. Cô giáo đã đánh giá bài kiểm tra của tôi bằng một điểm 10 hoàn hảo và ghi điểm đó vào sổ. Tôi nhớ rằng bạn bè trong lớp nhìn tôi với sự ngưỡng mộ khi tôi có khả năng nhớ chi tiết cụ thể như ngày tháng và địa điểm trong bài lịch sử dân tộc dài và phức tạp.

Tối hôm đó, vì có một chương trình truyền hình rất thú vị mà tôi yêu thích, và cũng vì tôi chủ quan rằng mình đã có điểm tốt nên tôi quyết định không ôn lại bài. Không ngờ, hôm sau, cô giáo bất ngờ tổ chức một bài kiểm tra ngắn trong vòng 15 phút. Tôi ngồi đó, cố gắng tìm hiểu nhưng mãi mà không thể nhớ nổi một từ nào. Trong khi đó, bên cạnh tôi, Hoa đã hoàn thành bài từ lâu. Chỉ còn lại 5 phút, tôi hoảng hốt và quyết định đánh đổi lấy bài của Hoa để sao chép. Tiết học sau, cô giáo trả bài kiểm tra và nói:
– Cô giáo thể hiện sự thất vọng với việc sao chép bài kiểm tra giữa hai học sinh, đó là Lan và Hoa. Cô quyết định trừ 3 điểm của cả hai bạn và thông báo rằng nếu có bất kỳ điều gì cần thảo luận thêm, họ có thể gặp cô sau giờ học.

Tôi bàng hoàng, trong khi đó, Hoa trông rất xấu hổ khi nhận lại bài kiểm tra của mình. Tôi không thèm quan tâm, chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một bài kiểm tra và sau giờ học, tôi sẽ xin lỗi cô. Khi tan học, Hoa đã đi ra trước mà không đợi tôi. Một số bạn trong lớp bàn tán:

– Tại sao hôm nay Hoa không học bài nhỉ? Thường thì cô ấy luôn chăm chỉ mà.

Bây giờ, tôi mới thực sự hối hận và nhận ra lỗi lầm của mình. Vì sự vô tâm của tôi, tôi đã làm tổn thương Hoa. Không biết phải làm gì khác, tôi vội vàng đuổi theo Hoa để xin lỗi. Khi tôi đuổi kịp Hoa, tôi nói bằng giọng hổn hển:

– Hoa ơi. Mình xin lỗi nhé. Tại mình mà cậu bị điểm kém .
Hoa mỉm cười và dịu dàng:
– Thôi, không sao đâu, mình cũng không giận cậu nữa .
Lúc ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không sửa lỗi kịp thời, có lẽ rằng tôi đã đánh mất một người bạn tốt như Hoa .
Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi thấy thẹn với lòng và tự dặn mình phải biết chú ý quan tâm tới cảm giác của người khác hơn, nếu không, tôi sẽ đánh mất những người luôn yêu thương và giúp đỡ tôi trong cuộc sống.
Hướng Dẫn Cách Nhận 🌼 Thẻ Cào Miễn Phí 🌼 Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất
the-cao-mien-phi-1526160

Văn 9 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi – Mẫu 3

Chủ đề về một lần mắc lỗi là một nội dung quan trọng và có ý nghĩa trong môn ngữ văn lớp 9, nó giúp giáo dục học sinh về sự nhận thức và tâm lý của bản thân.
Sai lầm trong cuộc sống là điều mà không ai có thể tránh khỏi. Quan trọng là người đó có khả năng nhận ra và học hỏi từ sai lầm ấy để thay đổi bản thân. Một lỗi lầm mà tôi đã mắc phải với mẹ khi còn học lớp 5, nó luôn ở trong tâm trí tôi và cho đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy hối hận và thất vọng về sự ích kỷ và bồng bột của mình.

Tôi vẫn nhớ rõ, khi tôi đang học lớp 5, một sự kiện đáng nhớ đã xảy ra vào một buổi chiều chủ nhật, cũng là ngày sinh nhật của một người bạn trong nhóm của tôi. Theo như lịch thì chủ nhật là ngày tôi học tiếng anh, hôm đó là buổi học mà thầy đã bù cho tôi vì tuần trước đó nhà tôi có việc nên không học được. Vì thầy đã xếp lịch không dám phiền thầy nên mẹ đã không cho tôi nghỉ học. Tôi cảm thấy tức giận và không hài lòng về quyết định của mẹ.

Sau đó, tôi đã thảo luận với bạn bè trong nhóm về việc sẽ đi học theo lịch của tôi, nhưng đến khi được mẹ đèo đến nhà thầy, tôi canh lúc mẹ về thì tôi nhắn đứa bạn đến chở tôi qua chỗ hẹn…Tất nhiên là tôi đã lén lút cất chiếc váy trắng và đôi giày trong cặp, sau đó mặc quần áo bình thường để đi học. Mẹ đưa tôi đến trường rồi quay về nhà, tôi lập tức gặp bạn đã đợi tôi từ xa và cùng nhau đến nơi tổ chức buổi sinh nhật.

Buổi tiệc với sự tham gia đông đảo của mọi người diễn ra tại một quán nướng BBQ, sau đó, chúng tôi cùng đi hát karaoke. Tôi đã mê mải với trò chơi trực tuyến và không để ý đến cuộc gọi từ mẹ. Tôi quên rằng phải trở về trước khi giờ học kết thúc để mẹ đón tôi tại nhà thầy. Cuộc vui kéo dài và tôi cùng đám bạn đắm chìm trong niềm vui, nhảy múa, và hòa mình vào không khí tươi vui. Khi tôi quay lại nhìn đồng hồ, thì thời gian đã là 9 giờ 30 phút. Tôi thấy điện thoại của mẹ có tới 10 cuộc gọi nhỡ, 7 cuộc từ ba. Bây giờ, sự lo lắng và áy náy trong tôi tăng lên, nên tôi nhanh chóng nhờ bạn chở tôi về nhà.
Khi tôi về đến nhà, cửa ra vào đang mở toang, mũ bảo hiểm của mẹ vẫn nằm lăn lóc giữa sân. Tôi bất ngờ và giật mình, sau đó vội chạy vào nhà. Ba đang ngồi cạnh mẹ, lo lắng bóp tay, bóp chân cho mẹ, trong khi mẹ nằm nghỉ trên giường. Tôi nhớ rõ trong khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy rất hoang mang và sợ hãi. Tôi không thể nói lời nào, chỉ biết ngồi dưới chân mẹ và khóc nức nở, không ngừng xin lỗi ba và mẹ. Tôi cảm thấy tội lỗi và tự trách bản mình vô cùng. Vì không thấy tôi đến học, thầy đã gọi điện cho mẹ và báo tin. Mẹ tôi đã vội vàng đi tìm tôi khắp mọi nơi và rất lo lắng. Mẹ đã gọi điện thoại cho tôi nhiều lần nhưng tôi không nghe máy. Do mẹ tôi bị bệnh tim nên mẹ đã ngất xỉu trước cửa nhà.
Ngày đó tôi không thể nào quên được, nhìn hình ảnh mẹ ngất nằm trên giường tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng, tôi  đã tự trách bản thân mình rất nhiều vì đã quá ích kỉ vì những cuộc vui riêng của mình mà quên mất đi những cảm giác của những người xung quanh. Nhưng mẹ không hề giận mà lý giải cho tôi hiểu và phân tích đúng sai khiến tôi càng giận bản thân hơn .
Qua lần đó tôi càng cảm nhận được rằng tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ, càng thấy mình có lỗi tôi lại thầm nhắc mình phải luôn trân quý những gì mình đang có, không bao giờ làm cho ba mẹ buồn lòng nữa. Lần phạm lỗi đó sẽ mãi là một bài học kinh nghiệm đắt giá cho tôi, với tôi lần đó sẽ là lần cuối tôi làm ba mẹ buồn và lo lắng, tôi tự nhủ với bản thân sẽ sống thật tốt, thật ngoan xứng đáng với những gì ba mẹ dành cho mình .
Có thể bạn sẽ thích 🌼 Kể Chuyện 10 Năm Sau Em Về Thăm Mái Trường Mà Em Đang Học 🌼 15 Bài Hay Nhất
ke-chuyen-10-nam-sau-em-ve-tham-mai-truong-3195769

Kể Lại 1 Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 – Mẫu 4

Mỗi con người đều mang trong mình một sự pha trộn của tốt và xấu, đúng và sai, không ai hoàn hảo. Ngay cả những người xuất sắc và ưu tú cũng từng mắc sai lầm đáng tiếc trong cuộc sống và tôi cũng không phải ngoại lệ. Trong khoảng thời gian còn là học sinh, tôi đã gặp nhiều lần mắc lỗi với các thầy cô giáo. Tuy nhiên, lần mắc lỗi với cô Thu lại là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất.
Chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi ấy tôi học lớp 7. Không phải tự tôn vinh, nhưng tôi là một cô gái khá xinh xắn, học tập rất tốt, đứng đầu khối 7, lại hay tham gia những hoạt động giải trí của trường nên được thầy cô và bè bạn rất quý mến. Tôi không chỉ là niềm tự hào của cả gia đình mà còn là niềm tự hào của cô giáo chủ nhiệm. Cô yêu quý tôi lắm và giao cho tôi trách nhiệm làm lớp trưởng để sát sao việc học tập của những bạn trong lớp .
Nửa kì học đầu diễn ra rất suôn sẻ, dưới sự quản lý của tôi thì tất cả các bạn đều thể hiện sự văn minh, tuân thủ kỷ cương, luôn đứng đầu trong toàn trường. Do đó, những người bạn trong lớp luôn yêu quý và kính nể tôi. Điều đó khiến tôi tự hào và hành diện. Mọi chuyện diễn ra bình lặng như vậy và tôi trở thành một con người tưởng chừng hoàn hảo, không mắc phải lỗi sai nào trong cuộc sống. Ấy vậy, mà…
Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy cô chủ nhiệm đến lớp với khuôn mặt rất khó chịu. Có lẽ đi dưới trời nắng nên cô đã bị cảm. Cô giáo cho tôi trách nhiệm đưa đề kiểm tra để cho các bạn làm bài, đây là việc tôi vẫn thường giúp cô. Cô giáo ngồi trên bục giảng, đọc đề để tôi chép đề lên bảng. Ngay khi nghe cô giáo đọc đề tôi đã giật mình và đứng ngây ra. Trời ơi, đúng ngay vào phần mình đã chủ quan không học ngày hôm qua, mà đó lại là câu nhiều điểm nhất. Lòng tôi thoáng buồn nhưng rồi tôi đã kịp ấy lại bình tĩnh và viết nốt phần trên bảng rồi về chỗ làm bài của mình.
Hai bài đầu không hề làm khó được tôi, nhưng sang đến bài thứ ba, dạng nâng cao hơn hẳn thì tôi choáng váng. Không cách nào nghĩ ra được cách làm. Cô giáo tuy mệt, nhưng vẫn quan sát chúng tôi rất kĩ lưỡng tránh tình trạng gian lận. Tôi càng suốt ruột và nóng lòng hơn nữa, tôi quay ngược quay xuôi để tìm phao cứu sinh. Nhưng tôi dã không nhận được sự giúp đỡ của ai. Chỉ còn mười lăm phút cuối tôi thật sự hoảng loạn… Thì đúng lúc ấy, cô giáo quá mệt đã gục đầu xuống bàn. Tôi nhanh chóng mở cuốn vở ghi chép công thức nâng cao đã được cô dạy từ bài trước, trong lúc đó tôi thoáng ngập ngừng …
Nếu tôi giở cuốn vở và hoàn thành bài tập một cách xuất sắc, thì sẽ không ai biết và tôi vẫn có thể tự hào về việc học của mình, vẫn là đứa con chăm ngoan, học giỏi của gia đình. Nhưng nếu bị bại lộ, tôi sẽ bị bạn bè và cô giáo tẩy chay. Tất cả những những gì mà tôi nỗ lực và phấn đấu trong suốt thời gian qua sẽ tan thành mây khói. Không chần chừ lâu hơn, tranh thủ lúc mọi người đang không chú ý tôi liền mở vở. Chỉ cần nhìn loáng qua là tôi đã biết cách làm. Và khi tiếng trống vang lên cũng là lúc bài làm của tôi đã hoàn thành xong .
Ngày nhận kết quả, điểm 10 tròn trĩnh, đỏ chói lên trang giấy làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Cô giáo nở nụ cười tươi, dịu dàng nhưng chính ánh mắt đó làm tôi hổ thẹn. Cô đã tin tưởng tôi đến vậy mà sao tôi nỡ lừa dối cô, lừa dối các bạn. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí để nhận lỗi. Sau khi bài kiểm tra được trả, lòng tôi luôn thấp thỏm, chỉ cần có người nhắc đến tên tôi là tôi lại nghĩ họ đang nói mình gian lận, chỉ cần họ nhìn tôi là tôi sợ hãi …. Thực sự tôi không hề chịu đựng được thêm nữa. Hết giờ học, tôi can đảm và mạnh mẽ lên thú tội với cô giáo .
– Thưa cô, con xin nhận điểm 0, bài kiểm tra vừa qua em đã không trung thực
Cô đặt tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói :
– Cô biết em không trung thực ngay từ khi làm bài kiểm tra. Nhưng cô không tố giác em vì muốn em tự mình nhận lỗi. Cô đã chờ em rất lâu, những tưởng cô đã tin lầm người. Nhưng không, em đã không làm cô thất vọng. Trong cuộc sống này không tránh khỏi những lầm lỗi, nhưng đáng quý nhất là em đã nhận thấy và sửa sai … .
Lời cô nói làm tôi không khỏi giật mình … Thì ra cô đã biết toàn bộ, nhưng chỉ chờ sự trung thực của tôi. Nếu hôm đó tôi vẫn điềm nhiên nhận điểm 10 đó, không biết hậu quả sẽ ra sao …
Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi thiếu trung thực, làm cô giáo buồn. Sau lần ấy tôi tự hứa với bản thân phải cố gắng nỗ lực hơn nữa trong học tập  rèn luyện đạo đức, để không chỉ là người có năng lực, tri thức mà còn là con người biết phải trái, đúng sai, sống trung thực, không giả dối .
Gửi đến bạn 🍃 Tưởng Tượng Sau 20 Năm Nữa Em Về Thăm Quê 🍃 15 Bài Hay
tuong-tuong-sau-20-nam-nua-em-ve-tham-que-5916817

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Khiến Mẹ Buồn Lớp 9 – Mẫu 5

Bài văn kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn lớp 9 với những diễn biến chân thực sẽ là một thông điệp ý nghĩa gửi đến bạn đọc .
Tôi đã từng nghe rằng : “ Ai trong đời rồi cũng phải cảm ơn những khiếm khuyết của mình ”. Trong tất cả chúng ta chẳng ai có thể tránh khỏi những sai lầm và điều quan trọng là học từ chúng. Những sai lầm đáng tiếc ấy sẽ giúp bạn nhận ra những hạn chế, khuyết điểm của bản thân, giúp ta có động lực tìm cách khắc phục, để bản thân mình ngày càng hoàn thiện hơn. Tôi cũng đã trải qua nhiều sai lầm, nhưng lần mắc lỗi với mẹ trong quá trình học lớp 9 là một trong những lỗi lầm đáng tiếc nhất mà tôi không thể quên.
Tôi vẫn nhớ rõ ngày đó là kỷ niệm 15 năm ngày cưới của cha mẹ, cả gia đình chúng tôi đã háo hức chuẩn bị cho ngày quan trọng này. Bố tôi đã mua một chiếc nhẫn tinh xảo để tặng cho mẹ, người vợ yêu thương của ông. Gia đình chúng tôi đã có một bữa tối ấm áp và đầy hạnh phúc. Khi nhận món quà từ tay bố và thấy chiếc nhẫn đẹp được ông cẩn thận đặt vào tay mẹ, ánh mắt của mẹ tỏa sáng trong niềm hạnh phúc vô tận.
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được chứng kiến điều đó. Chiếc nhẫn của mẹ được đính bằng những viên đá quý lấp lánh, nó rất đẹp và lôi cuốn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã rất thích nó. Tôi xin mẹ cho đeo thử và sau một thời gian thuyết phục, cuối cùng mẹ đã đồng ý để tôi đeo chiếc nhẫn một chút. Khi đeo nó trên tay, tôi không muốn tháo ra và đã đeo nó suốt đêm. Sáng hôm sau, thấy mẹ không chú ý, tôi đã mang chiếc nhẫn quý giá đó đến trường.
Tôi hãnh diện khoe với bè bạn, ai nhìn thấy chiếc nhẫn cũng trầm trồ ghen tị, còn tôi thì sung sướng tự hào. Cả ngày hôm đó cứ thế trôi qua cho đến khi tôi về đến nhà, mẹ kêu tôi đưa lại nhẫn cho mẹ. Tôi hụt hẫng sờ lên tay để lấy nhẫn trả lại cho mẹ. Thì, trời ơi, trên tay tôi không có gì cả, chiếc nhẫn đã biến mất từ khi nào không hay .
Mặt tái mét, người tôi run lên, dưới nhà mẹ lại thúc giục tôi mang xuống. Tôi hoảng sợ thực sự, ngồi thụp xuống dưới đất, chân tôi mềm đi không còn đứng vững nữa. Tôi biết phải làm thế nào? Nói với mẹ thế nào đây? Trời ơi, sao tôi lại hậu đậu đến thế, món quà vô giá vừa được bố trao cho mẹ trong ngày trọng đại mà tôi lại đánh mất … .
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và lục lọi trong mớ tâm lý hỗn độn, sợ hãi của mình để tìm xem chiếc nhẫn đã rơi ở đâu. Nhưng đầu óc tôi trống rỗng hoàn toàn, không thể tìm thấy dấu vết nào. Mẹ vì thấy tôi quá lâu nên đã chạy lên phòng và hỏi tôi khi thấy tôi ngồi dưới sân nhà. Tôi khóc nấc và nói không nên lời:
– Mẹ ơi, con đã làm mất chiếc nhẫn bố tặng cho mẹ rồi? Mẹ ơi, phải làm thế nào bây giờ hả mẹ? Con xin lỗi mẹ .
Trong dòng nước mắt nhòe trên mắt tôi, tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt mẹ tái đi, đôi mắt tràn đầy buồn bã và những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt chỉ chực chảy xuống. Nhìn mẹ tôi càng cảm thấy ân hận và áy náy hơn. Tất cả là lỗi của tôi, do tính cẩu thả và khoe khoang mà làm mất món quà mẹ vô cùng quý báu. Dù có bao nhiêu lời xin lỗi, tôi biết rằng tôi không thể hoàn toàn xóa đi lỗi lầm mà tôi đã gây ra với mẹ. Mẹ ôm tôi vào lòng và động viên tôi rằng không sao cả, rằng bố sẽ mua cho mẹ một chiếc nhẫn khác. Tuy nói những lời đó, nhưng tôi hiểu rằng mẹ đã buồn biết nhường nào.
Khi bố biết chuyện, ông đã vô cùng buồn bã. Bữa cơm của gia đình tôi trở nên tràn ngập nỗi buồn và tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Nhìn cha mẹ như vậy, tôi cảm thấy nỗi ân hận chen lấn trong lòng mình. Tôi quyết định hành động sau khi kết thúc bữa ăn, tôi sẽ ra ngoài tìm kiếm chiếc nhẫn đó và đưa nó trở về. Với sự quyết tâm, tôi leo lên tầng trên và bắt đầu tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách, từ cặp sách, hộp bút, cho đến từng quyển vở… Nhưng càng tìm, tôi càng thất vọng, không thấy dấu vết của chiếc nhẫn đâu cả.
Khi tôi đã gần như buông xuôi, một bất ngờ đến với tôi. Tôi thấy một ánh sáng le lói phía cửa Tolet và tôi vội vàng chạy đến đó. Trong phòng Tolet, chiếc nhẫn mẹ đã mất đang nằm lăn lóc trên sàn. Tôi rất vui mừng, nhảy lên và nắm chặt lấy chiếc nhẫn. Có lẽ trong lúc tôi tắm, chiếc nhẫn bị trượt ra khỏi tay do tay tôi bé hơn và tôi đã không để ý. Tôi cầm chiếc nhẫn và vội vàng chạy xuống để trả lại cho mẹ. Khi mẹ nhìn thấy chiếc nhẫn, cả bố và mẹ đều rất hạnh phúc và sung sướng.
Tìm lại được chiếc nhẫn cho mẹ, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sung sướng. Đồng thời, qua lần ấy, tôi đã rút ra bài học quý báu cho bản thân. Khi mượn đồ của bất kỳ ai cũng cần giữ gìn cẩn thận, trân quý và gìn giữ nó như của chính mình .
Chia sẻ thời cơ 🌟 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí 🌟 Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới
nap-the-ngay-6610607

Kể Về Một Lỗi Lầm Khiến Em Ân Hận Mãi – Mẫu 6

Với những lỗi lầm đã qua sẽ để lại nhiều nỗi ân hận. Điều quan trọng hơn hết là bài học kinh nghiệm quý giá còn lại. Hãy tham khảo bài văn mẫu kể về một lỗi lầm khiến em ân hận mãi sau đây nhé:
Trong cuộc sống, mỗi người trong chúng ta đều đã mắc sai lầm ít nhất một lần, nhưng có những sai lầm đã gây ra mà không bao giờ chúng ta quên. Bây giờ, mỗi khi tôi nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại cảm thấy trong lòng mình xao xuyến vì đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một đứa trẻ xấu số nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “ đồ con hoang ”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như vậy với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm .
Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và gian ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng yêu quý và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, lãnh đạm với mọi người xung quanh .
Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, thời điểm ngày hôm nay lớp học văn nghị luận chứng tỏ. Cô giáo giảng đề “ Lá lành đùm lá rách nát ”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng thân thiện, đơn cử, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Nước Ta ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi 1 số ít bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi : “ Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng ? Em không hiểu bài à ? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho ? ”
Phản ứng của tôi giật mình đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên vấn đáp cô : “ Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều gian dối như thế là đúng cơ chứ ? ” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu thời điểm ngày hôm nay bộc phát .
Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được xúc cảm nên bước ra ngoài chăng ? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng : “ Tại sao cậu vô lễ như thế ? Đi theo xin lỗi cô đi ! ” Tôi tức giận : “ Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi ! ”
Sau vấn đề trên, tôi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời cha mẹ. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách rất nặng. Tôi bước vào phòng giáo viên, cô ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy kinh ngạc .
Tôi càng quá bất ngờ hơn khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng nghiên cứu và phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là xô lệch. Các bạn đã luôn thân thiện và trợ giúp tôi, cô đã luôn chăm sóc và yêu thương tôi. Tôi vô cùng ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô êm ả dịu dàng xoa vào đầu tôi và bảo : “ Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin vào tình người như thế ! Cô không giận em đâu ”. Dù cô nói vậy nhưng tôi vẫn thấy mình thật có lỗi khi vô lễ với cô .
Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học kinh nghiệm về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người .
Chia sẻ thêm cùng bạn 🍀 Kể Một Việc Làm Tốt Góp Phần Xây Dựng Quê Hương Đất Nước 🍀 15 Bài Hay Nhất
ke-mot-viec-lam-tot-gop-phan-xay-dung-que-huong-9595036

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Văn Mẫu Hay – Mẫu 7

Kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 văn mẫu hay sẽ là tài liệu tìm hiểu thêm thiết yếu giúp những em học viên rèn luyện kỹ năng và kiến thức viết và cách kiến thiết xây dựng diễn biến tự sự .

Công cha nghĩa mẹ chữ thầy,
Học sao cho giỏi những ngày còn thơ.

Em đã tự nhủ lòng mình như vậy. Thế nhưng vì một phút nông nổi, em đã làm cô giáo dạy văn phải buồn, phải tuyệt vọng về em .
Em nhớ rất rõ, hôm ấy là tiết học Ngữ văn, cô giáo cho làm văn viết tại lớp. Thú thật, hôm ấy em không sẵn sàng chuẩn bị bài. Vì chủ quan nên không đọc kỹ những tác phẩm đã học. Thế là em không làm được bài văn viết ở lớp. Nội dung tác phẩm không nắm được thì lấy đâu kỹ năng và kiến thức để làm bài. Em đành viết qua loa, sơ sài. Bài văn của em không đủ ý .
Đến tiết trả bài, em Dự kiến mình sẽ bị điểm kém nên nên vội chạy lên bục giảng xin cô để được phát bài kiểm tra. Cô gật đầu, em cầm xấp bài đi nhanh xuống lớp để phát cho những bạn. Lòng em thấp thỏm lo âu. Rồi Dự kiến của em cũng trở thành thực sự. Em phát hiện bài làm của mình chỉ có điểm ba. Thế là em vội gấp bài làm lại rồi kẹp ngay vào vở của mình. Em chợt nảy ra một dự tính …
Cô giáo nhu yếu chúng em đọc điểm để cô ghi vào sổ. Đến lúc gọi tên em, lời hô của em thật dõng dạc :
– Dạ, tám điểm ạ !
Cô gọi tiếp bạn khác, em thở phào nhẹ nhõm. Ghi điểm xong, cô nhu yếu những học viên có điểm cao đọc bài trước lớp để những bạn tìm hiểu thêm. Cô gọi tên em đọc bài tiên phong. Thế là em như người mất hồn. Em đứng khựng như ai chôn chân xuống đất, miệng nói chẳng nên lời. Cô giáo bước xuống xem lại bài làm của em. Sắc mặt cô đã đổi khác sau khi hiểu rõ yếu tố “ Tại sao em không đọc bài ? ” Thế nhưng cô không nói gì thêm vào lúc ấy. Cả lớp buôn chuyện rối loạn, cô giáo nhu yếu lớp yên lặng và gọi tên bạn khác đọc bài. Nghe bạn đọc bài rành rọt, em thật thẹn thùng .
Lúc ấy, em chỉ muốn khóc thật to cho vơi đi nổi buồn về sự dối điểm của mình. Em tự nghĩ : “ Sao mình nỡ lừa cô giáo đến thế ? ” Làm sao xoá đi lỗi lầm của mình ? Bao câu hỏi cứ vẫn vơ trong em. Hiểu được tâm trạng của em cô giáo đã cho em ngồi xuống. Cả lớp không ai biết em đã dối điểm. có lẽ rằng đây là khuyết điểm lớn nhất so với một học viên giỏi như em. Vì một tâm lý non dại, em đã làm cô giáo rất buồn. Em đã hụt hẫng nhưng cũng đã muộn màng .
Cuối tiết học, em đã gặp cô giáo. Em xin cô giáo tha lỗi cho em. Cô ôn tồn bảo : “ Cô tuyệt vọng vì em là một học viên giỏi nhưng hiệu quả làm bài lại như thế ? Và cô còn tuyệt vọng hơn về việc em dối điểm. Cô mong em tỉnh ngộ và học tập tốt hơn. Bây giờ cô tha lỗi cho em, hãy yên tâm và cô gắng học tập hơn nữa ” .
Lời nói của cô đã thấm sâu vào tâm hồn em. Lời khuyên nhẹ nhàng nhưng thâm thúy. Ánh mắt cô vẫn nhìn em bằng cái nhìn đôn hậu, hiền lành. Thế nhưng, em vẫn rút rè, lo lắng, cô giáo khẽ bảo : “ Ai cũng có lần phạm lỗi lầm, nhưng biết lỗi và sửa lỗi là tốt. Cô kỳ vọng em mãi là học viên ngoan. Hãy cố gắng nỗ lực lên, cô sẽ giúp sức cho em hành trang kiến thức và kỹ năng của môn Ngữ văn ” .
Lời khuyên của cô lúc ấy tựa như lời khuyên của mẹ. Lòng em đã ấm cúng hẳn lên. Em đã bớt lúng túng vì cô đã thực sự tha thứ. Ôi ? Tấm lòng của cô giáo thật độ lượng, bao dung. Lời dặn dò của cô em đã khắc ghi, nó như mạch nước nguồn chảy mải. Mạch nước ấy đã giúp em khôn lớn, nên người .
Từ bài kiểm tra hôm ấy, em đã rút ra cho mình bài học kinh nghiệm thâm thúy. Đó là bài học kinh nghiệm về sự “ Tôn sư trọng đạo ”, “ Biết ơn thầy cô giáo ”. Em còn rút ra bài học kinh nghiệm quý giá về tính trung thực. Con người không nên đánh mất niềm tin, không giẫm lên lòng tin của người khác. Trung thực trong làm bài, trung thực trong thi tuyển, trung thực với thầy cô giáo. Bên cạnh tính trung thực là tính kiên trì vượt khó, không chủ quan, không ỷ lại … Tất cả những đức tính ấy sẽ giúp tất cả chúng ta vững bước đi lên và trở thành người tốt .

Đọc nhiều hơn dành cho bạn ☀ ️ Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm Khiến Bố Mẹ Vui Lòng ☀ ️ Văn Mẫu Ngắn Hay
ke-ve-mot-viec-tot-ma-em-da-lam-khien-bo-me-vui-long-9117955

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Đạt Điểm Cao – Mẫu 8

Đón đọc bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 đạt điểm trên cao đã để lại nhiều ấn tượng so với người đọc bởi những thông điệp giàu ý nghĩa .
Giờ đây, sau nhiều năm trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để nhớ về trường Marie Curie, nhớ về những năm tháng êm đềm của tuổi học trò qua kỷ niệm về một lần mắc lỗi – lần tiên phong và cũng là duy nhất nhưng đủ để khiến tôi phải hổ thẹn đến tận giờ đây. Ngày đó, tôi chỉ là một con nhóc lớp 8 ngốc nghếch, dại khờ .
Hằng ngày tôi đạp xe tới trường và nhận từ tay chú Thành bảo vệ một tấm vé xe. Tôi rất sợ bị mất vé vì nếu làm mất vé sẽ bị ghi tên vào sổ “ đen ”. Bây giờ nghĩ lại tôi không khỏi bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Cuốn sổ bìa da màu đen đó chẳng qua chỉ là sổ ghi công tác làm việc của chú bảo vệ nhưng tôi cứ ngỡ đó là sổ đen ghi tên học viên riêng biệt và nếu bị ghi tên nhiều lần thì sẽ bị phạt nặng, thậm chí còn bị đuổi khỏi trường .
Một buổi chiều, giờ tan học, tôi lục khắp túi áo, túi quần, đổ tung mọi thứ trong cặp sách ra nhưng vẫn không tìm thấy vé xe của ngày hôm ấy. Tôi tá hỏa thực sự vì đây là lần thứ hai tôi làm mất vé xe mà lại cùng trong một tuần nữa chứ. Tôi lục lại cặp sách một lần nữa nhưng thay vì tìm thấy tấm vé xe hôm đó, tôi lại tìm thấy tấm vé mà tôi ngỡ đã đánh mất buổi trước. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu … tôi hoàn toàn có thể dùng tấm vé này để sửa chữa thay thế cho tấm vé ngày hôm nay, chỉ cần sửa ngày tháng là xong .
– Cháu này đứng lại – tiếng chú Thành làm tôi giật nảy mình, mặt phẳng cắt không còn hạt máu .
– Cháu đem xe lại kia, lát nữa trò chuyện. Dựng xe trong một góc lán, tôi thấy từng phút trôi qua dài như hàng thế kỷ với bao nỗi sợ hãi, hối hận mỗi lúc một tăng. Người ở đầu cuối lấy xe ra là tôi. Tôi lếch thếch dắt chiếc xe đạp điện lại phía chú, không dám ngẩng đầu như mọi ngày nữa. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản trị học viên đi lại hỏi :
– Có chuyện gì thế ? – Học sinh này dùng vé giả !
Chú Thành đáp, giọng không giấu nổi bực mình rồi đưa tấm vé cho cô Thơ xem. Tôi muốn khóc nhưng không phải vì sợ nữa mà vì thẹn. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám ngẩng mặt nhìn cô nhưng tôi biết thế vì tôi cảm thấy ánh mắt cô đốt trên da thịt nắng nóng
– Đây là em Phương Thu, lớp 8I của cô Liên. Cô bảo chú Thành, giọng buồn buồn .
– Tôi bảo lãnh cho em ấy .
Rồi cô bảo tôi :

-Em về làm bản tường trình gửi cô chủ nhiệm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Dối trá là xấu lắm. Cô nói nhẹ nhàng nhưng từng từ, từng chữ như cứa sâu vào lòng tôi. Tôi lí nhí:

– Vâng ạ .
Chiều hôm đó, tôi không đi chơi như mọi khi mà chui vào phòng trùm chăn kín kẽ. Tôi nhắm mắt nhưng không hề ngủ được, nỗi sợ hãi ép chế tâm hồn tôi .
Chỉ nay mai thôi, chuyện này sẽ được nêu ra trước toàn trường, ai ai cũng sẽ biết tôi là một kẻ gian dối. Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết mình sinh ra một đứa con gian dối ? Và còn lớp tôi nữa, tôi có làm cô chủ nhiệm và bè bạn phải xấu hổ vì “ dây dưa ” với một đứa hư hỏng như tôi ? “ Phải cứu vãn cái gì còn hoàn toàn có thể cứu vãn ! Mình là người bỏ đi rồi nhưng không được làm ảnh hưởng tác động thêm tới ai nữa ! ”. Tôi vùng dậy, khởi đầu viết ba bản kiểm điểm, một gửi cô Thơ, một gửi cô chủ nhiệm và một gửi chú Thành, trong đó tôi tường trình lại hàng loạt vấn đề .
Tôi nhận lỗi nhưng không xin tha thứ vì trong thâm tâm tôi hiểu tội tôi to lắm … Tôi chỉ xin đừng nêu việc này trước toàn trường để cô giáo chủ nhiệm và bạn hữu không phải xấu hổ vì tôi, để danh dự của một tập thể lớp đứng đầu khối không bị bôi bẩn. Còn về phần mình, tôi chuẩn bị sẵn sàng nhận án kỷ luật cao nhất : buộc thôi học. Những ngày tiếp theo sau đó tôi sống trong sự thấp thỏm chờ đón cái án kỷ luật nhưng mãi không thấy. Dường như mọi người đã quên hẳn lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm, khi chia tay với chúng tôi, cô Thơ nói :
– Tập thể lớp của những em tuy rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cô nhận thấy sự đoàn kết yêu thương nhau và sự hết lòng với tập thể lớp của mỗi cá thể. Cô ngừng lời ở đó và mỉm cười với tôi. Nụ cười kín kẽ tiềm ẩn thông điệp : những thầy cô và chú Thành đã tha thứ cho tôi rồi .
Đã ba năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi nếu ngày đó không có sự bao dung, rộng lượng của cô Thơ, cô chủ nhiệm và cả chú Thành nữa thì tôi sẽ thế nào ? Có thể tôi chỉ phải chịu một án kỷ luật nhẹ, hoàn toàn có thể là nêu tên trước toàn trường … chỉ thế thôi cũng quá đủ cho một dấu chấm hết so với một học viên ngoan ngoãn. Một ai đó đã nói : “ Đình chỉ học, buộc thôi học … án kỷ luật nặng nhẹ khác nhau nhưng đều làm một học viên tuột dốc nhanh hơn mà thôi ” .
Sự bao dung của những cô và chú đã ngăn không cho tôi tự coi mình là người bỏ đi để mà tự do tuột dốc, để giờ đây tôi luôn cố gắng nỗ lực phấn đấu trở thành con người trung thực và để câu truyện này mãi là lần mắc lỗi tiên phong và duy nhất của tôi .
Tìm hiểu hướng dẫn 🔥 Kiếm Thẻ Cào Miễn Phí 🔥 Kiếm Tiền Online Kiếm Thẻ Cào
kiem-the-cao-3560287

Bài Văn Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Chọn Lọc – Mẫu 9

Bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 tinh lọc sẽ giúp những em học viên rèn luyện cách kiến thiết xây dựng diễn biến và lựa chọn nhân vật tương thích với đề tài .
Trong cuộc sống mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng có những khuyết điểm khiến ta luôn ray rứt mãi. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận giờ đây tôi vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ân hận đã khiến cô buồn chán vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin rằng Cô chuẩn bị sẵn sàng cảm thông và tha thứ cho tôi .
Tôi vốn là một học viên giỏi Toán của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và vấn đáp rất rành rọt trước sự thán phục của bạn hữu trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo thường lệ, cô sẽ gọi những bạn lên bảng làm để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi. Vì vậy, tôi thư thả ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng đến trận kéo co mà đội lớp tôi và lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay .
Nhưng chuyện giật mình đã xảy ra, một tin “ chấn động ” làm lớp tôi nhốn háo cả lên. Cô giáo nhu yếu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm thế nào giờ đây ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mỗi khi làm bài, cô thường báo trước để chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng mà. Còn thời điểm ngày hôm nay sao lại thế này ? Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay vào sườn nhắc tôi chép đề và lo làm bài .
Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy những bạn chú ý làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi trọn vẹn mất bình tĩnh và không hề tâm lý được cách làm bài. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Tôi nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây ? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào cha mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây ? Tôi phải làm gì đây ? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo ngại hơn .
Rồi thời gian định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho những bạn. Liếc qua bài mình, số lượng ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã cố không để ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm thế nào với cô, với cha mẹ, với bè bạn giờ đây ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý … Cô giáo khởi đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to “ Tám ạ ! ”. Cô giáo có vẻ như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ : “ Chắc cô không chú ý đâu ví có gần chục bài bị điểm kém cơ mà ! ” .
Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “ tám ” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “ tiên tri ”, trời xui đất khiến làm thế nào ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm tám không khớp với số lượng cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hoảng loạn hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời cha mẹ ngay .
Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng hoảng sợ hơn. Tôi không còn tâm trạng để học những môn khác. Tôi cảm thấy “ ghét ” cô biết bao ! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng “ ghét ” cô hơn …
Và thế là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra chơi, những bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo ngại … Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông tin cho cả lớp. Nhưng không một ai biết … Cô không hề mảy may hoài nghi đến những cô cậu học trò bé nhỏ của cô. Đúng như tôi Dự kiến, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời hạn làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ .
Một hôm, tôi vô tình giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về việc làm, có cả những trang cô kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên những bạn bị ốm, nhận xét bạn này cần trợ giúp về môn nào, bạn nào văn minh … Tôi cảm thấy giật mình quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi .
Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Toán gần đây của lớp. Tôi rất là quá bất ngờ khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi : “ Không hiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ ? Hay nó gặp chuyện gì không vui ? Mình phải tìm hiểu và khám phá nguyên do xem có giúp em ấy được gì không ? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn trợ giúp bạn hữu và lễ phép … ”
Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới biết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tôi khiến tôi phải nhắc nhở mình …
Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Mong sao cô hoàn toàn có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang bệnh nặng không có người chăm nom. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời hạn …
Cái tin ấy làm tôi sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trong cặp của tôi. Tôi không biết làm thế nào để liên lạc với cô đây ? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi không sửa điểm thì có lẽ rằng tôi sẽ không gây nên bao lỗi lầm, bao buồn chán cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray rứt như giờ đây .
Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao cảm hứng đè nén trong tôi làm tôi muốn vỡ tung. Tại sao ngày ấy tôi lại có những tâm lý sai lầm đáng tiếc và ngốc nghếch đến thế để rồi giờ đây ân hận mãi. Tôi không còn gặp cô nữa và chẳng biết làm thế nào để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết gìn giữ quyển sổ của cô và mong một ngày gần đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm lời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi …
Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có người thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo ngại cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng hình của cô ngày nào. Tôi mong hoàn toàn có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung của cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô …
Tham khảo 🌹 Kể Về Một Tấm Gương Tốt Trong Học Tập, Giúp Đỡ, Vượt Khó 🌹 Tuyển tập hay nhất
ke-ve-mot-tam-guong-tot-1907468

Bài Văn Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Đặc Sắc – Mẫu 10

Tham khảo bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 rực rỡ với những ý văn hay và cách diễn đạt khôn khéo, mê hoặc .
Nhà tôi có hai chị em, tôi là chị còn em trai kém tôi ba tuổi. Bố mẹ rất chiều em trai tôi, và nhiều lần thiên vị cho em tôi mà trách mắng tôi. Cũng chính vì điều đó mà tôi đâm ra đố kỵ và hay tranh giành với em, và đã có lần tôi làm cha mẹ đau lòng vì chuyện của hai chị em .
Hàng ngày nếu hai chị em tôi cùng ở nhà thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện tranh cãi nhau. Nếu hai chi em tranh nhau đồ gì mẹ tôi sẽ bảo :
– Con là con gái, lại là chị thì cần phải nhường nhịn, chứ ai lại chấp với em từng li từng tí vậy. Với lại em nó vẫn còn bé, tính nó trẻ con hay trêu chọc, con đừng chấp .
Mẹ nói thế làm tôi bực hơn, lúc đó tôi chỉ nghĩ được là mẹ quá thiên vị cho em, không thương tôi bằng em. Cho tới một hôm, có một chuyện xảy ra. Sáng sớm hôm ấy, tôi moi tiền ở con lợn ra 10.000 đồng, định bụng chiều sẽ khao lũ bạn vì tôi vừa được điểm trên cao trong kì thi tám tuần. Tôi cẩn trọng cất tiền vào một chỗ rồi vội vã đi học bài .
Đến trưa, trước khi đi nấu cơm, tôi kiểm lại tiền để chốc nữa sẽ đi qua chợ mua những thứ mang tới lớp. Nhưng tiền tôi để ở bao kiểm tra đã không cánh mà bay. Tôi sửng sốt dốc cả bao kiểm tra ra, cẩn trọng tìm lại một lần nữa, rồi tôi tìm khắp cả trong cặp vẫn chẳng thấy đâu. Rõ ràng tôi đã bỏ tiền vào trong cặp mà, hay là … hay là em tôi nó đã lấy. Đúng rồi, nhà chỉ có hai chị em mà nó thì học ở trên gác xép, nơi tôi để cặp, còn tôi học ở dưới nhà. Vậy không nó thì còn ai vào đây, với lại chẳng lẽ tiền nó có cánh mà bay ra khỏi túi tôi à ?
Nghĩ thế, tôi vội vã chạy lên, tức tối quát :

-Hùng! Em lấy tiền của chị phải không?
-Không… em… em…
-Mày nói dối. Gớm, là một lớp trưởng ở trường tỏ vẻ gương mẫu mà không ngờ về nhà mày lại thế. Xấu ơi là xấu. Tao tưởng bố mẹ chiều mày vì mày ngoan, học giỏi. Ngoan mà đi lấy trộm tiền của người khác.

Tôi mắng như tát nước vào mặt nó, mắng nó với toàn bộ sự bực tức, ghen tị bấy lâu nay. Còn nó, nó chợt cúi xuống bàn bật khóc, mắt đỏ hoe. Mặc kệ, tôi vẫn nói, lòng tôi thầm nghĩ : “ Nước mắt cá sấu ấy mà ” .
– Tiền đâu, đưa đây cho tao !
Trưa hôm ấy, khi bố tôi về tôi đã ấm ức kể hết với bố : Nào là nó đã lấy tiền của tôi, tôi bảo nó còn chối và không đưa cho tôi. Bố tôi nghe vậy chắc giận lắm vì lâu nay bố vẫn nghiêm khắc với khuyết điểm. Bố gọi nó xuống rồi hỏi nó, vẻ khó chịu :

-Hùng! Tại sao con lại lấy tiền của chị?
-Con không lấy… không lấy mà bố – Nó lấm lét nhìn bố giọng có vẻ oan ức lắm.
-Không lấy thì ai vào đấy?

Đứng ở trong nhà bếp tôi cũng thấy thương nó một chút ít nhưng vì sự ghen tức với nó lâu nay nên tội lại thấy rất hả hê. Vừa lúc ấy mẹ tôi đi làm về, mẹ khẽ hỏi tôi :

-Có chuyện gì mà bố con có vẻ mặt không vui vậy.
-Dạ, bởi em Hùng lấy tiền của con, bố giận nên đánh cho em một trận. – Vậy à?

Thế rồi mẹ vội vã dựa xe ngoài sân để vào nhà. Mẹ bỗng gọi tôi :
– Thanh ơi có phải tiền của con đây không ? Tờ 10.000 đồng mới cứng rơi ở ngoài sân đây này. Mẹ vừa về thì nhìn thấy .
Tôi giật mình và chợt nhớ lại : “ Ừ nhỉ ! Bây giờ mình mới nhớ ra, lúc đó mình kẹp tiền vào quyển vở rồi ra sân học bài đã đánh rơi, thế mà mình cứ đinh ninh rằng ở trong bao kiểm tra ”. Và tôi chợt nhớ lại mình đã nói với em thế nào, đã hả hê vô cùng khi em bị đánh. Một sự hối hận dâng lên trong tôi. Tôi vội vã chạy lên nhìn đứa em trai bé nhỏ của tôi và nói lời xin lỗi. Em tôi đã không những trách mắng gì tôi mà còn chạy lại ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy ăn năn vô cùng, xấu hổ với em vô cùng .
Kể từ lần đó tôi đã đổi khác thái độ so với em tôi. Hai chị em chúng tôi rất yêu thương nhau, tôi nào cũng nô đùa với nhau một lúc rồi mỗi đứa lại ngồi vào bàn học riêng. Cũng từ lần đó mà tôi lại nhận ra em trai tôi tuy nhỏ nhưng đã có tấm lòng hùng vĩ, tôi lại càng xấu hổ và từ đó tôi đã biến hóa để làm một người chị gương mẫu, yêu thương em hơn .
Gợi ý cho bạn 🌹 Em Hãy Kể Một Câu Chuyện Về Một Tấm Gương Rèn Luyện Thân Thể 🌹 15 Bài Mẫu Hay Nhất
em-hay-ke-mot-cau-chuyen-ve-mot-tam-guong-8091288

Bài Văn Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Ý Nghĩa – Mẫu 11

Bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 ý nghĩa sẽ là những bài học kinh nghiệm quý giá có ý nghĩa giáo dục so với những em học viên .
Trong cuộc sống của mỗi con người, ai chẳng có lần mắc lỗi. Lỗi lầm, khuyết điểm là một phần không hề thiếu để mỗi tất cả chúng ta hoàn toàn có thể trưởng thành và lớn lên. Tôi cũng đã từng mắc những khuyết điểm khiến cho thầy cô giáo phải buồn. Đó là kỉ niệm của năm học lớp 8 .
Tôi là một đứa nghịch ngợm trong lớp. Cái tuổi này là tuổi thích được bộc lộ và được người khác công nhận mình là người lớn nhất. Nên khi ấy, cái tôi của tôi rất lớn. Chỉ cần không vừa lòng mình, tôi chuẩn bị sẵn sàng tỏ thái độ không dễ chịu ngay. Thậm chí còn sẵn sàng chuẩn bị gây gổ, đánh nhau với những bạn khác nữa. Thế nhưng thành tích học tập của tôi luôn nằm trong top 10 của lớp. Các cô vì vậy cũng một mắt nhắm, một mắt mở cho qua. Chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Chính vì vậy mà tôi ngày càng được đà, lấn lướt hơn .
Hôm ấy, tôi đến lớp sớm. Tiết tiên phong của buổi học thời điểm ngày hôm nay là tiết Văn. Nằm bò trên bàn nhìn những bạn lục tục đi vào lớp, tôi đang tâm lý xem có trò gì mới hoàn toàn có thể chơi trong giờ hay không. Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái. Tôi nghĩ ra game show mới rồi. Hôm trước tôi có mua một chút ít bột màu, vẫn còn để trong cặp sách .
Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp đã đến. Cả lớp ra ngoài xếp hàng. Mình tôi ngồi lại lớp vì lí do chân bị đau, vận động và di chuyển không được. Chờ những bạn ra ngoài hết, tôi lấy gói bột màu trong cặp ra ngoài, đi lên phía bình nước, đổ toàn bộ vào rồi lấy một chiếc đũa, khuấy đều lên. Xong xuôi, tôi trở lại chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì .
Tiết học mở màn như mọi ngày, cho đến khi cô Thủy – cô giáo dạy Văn, cũng là cô chủ nhiệm của tôi đến bình nước để lấy một cốc nước thì mọi thứ đã không thông thường nữa. Cô vừa mở vòi để nước chảy xuống liền hoảng loạn đánh rơi khiến cái cốc rơi xuống vỡ tan tành. Cả lớp giật mình, ồn ào hẳn lên .
Dưới sàn nhà nước lênh láng, một màu đỏ rực chói mắt. Cả lớp ngỡ ngàng. Mấy bạn nam trong lớp chạy lên chỗ cô, mở bình nước để nhìn xem. Cả bình nước đều chuyển sang màu đỏ rực. Cô Thủy bình tĩnh lại, bảo mấy bạn nam lấy chổi để lau sàn cẩn trọng tránh những bạn bị trượt ngã. Rồi bảo mấy bạn khác bê bình nước đi đổ. Cô đi lên phía bàn giáo viên, ngồi xuống nhìn cả lớp. Không biết có phải do chột dạ hay không mà tôi cảm thấy ánh mắt cô tập trung chuyên sâu vào tôi. Nhưng không, cô tĩnh mịch một lúc rồi nói :
– Bạn nào trong lớp mình đã thao tác này ?
Cả lớp lại nhao nhao nhao lên, làm gì có ai mà rảnh rỗi đi bày trò ra làm gì, và cũng không ai nhận mình làm. Tôi ngồi yên, không hùa theo mấy đứa trong lớp cãi cự. Cô Thủy nhìn tôi, tim tôi nảy mạnh lên một cái, chẳng nhẽ cô biết là tôi làm luôn rồi sao ? Rõ ràng lúc tôi đổ túi bột vào thùng nước, không có ai trong lớp cơ mà. Sao mà cô biết được ? Nghĩ thế tôi thấy vững tin hơn, vẫn ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra. Cô dừng ánh mắt ở tôi lâu hơn. Càng lúc tôi càng thấy chột dạ. Cô nói, giọng nghiêm khắc hơn :
– Cô hỏi lại, bạn nào trong lớp đã thao tác này ?
Cả lớp đang ồn ào tự nhiên im phăng phắc. Có lẽ vì chưa khi nào cô lại nói với lớp bằng giọng điệu ấy. Trong ấn tượng của chúng tôi, cô Thủy là một cô giáo rất hiền lành, thân thiện, thân thiện, chưa khi nào cô biết nổi cáu với ai cả. Thế nhưng thời điểm ngày hôm nay, cô bỗng nghiêm giọng chỉ vì một việc mà tôi cho là không to tát lắm. Vì mọi người cũng chưa ai uống phải thứ nước pha bột màu ấy. Không khí trong lớp trở nên stress hơn khi nào hết. Cô vẫn nhìn chúng tôi, nhưng cả lớp không một ai đứng lên nhận lỗi. Tất nhiên là thế rồi, vì người làm là tôi mà, tôi không nhận thì làm gì có ai nhận lỗi nữa .
Tôi thấy cô nhìn về phía tôi nhiều hơn, ánh mắt cô như mong đợi điều gì đó. Tôi thấy thật kì quặc. Chắc chắn cô đã biết là do tôi làm và đang chờ tôi thú tội đây mà. Nhưng nếu tôi thú tội thì tôi sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của cô, còn mất mặt nữa. Nếu không nhận tội thì, đôi mắt mong đợi kia của cô … Cuối cùng, tiếng trống hết giờ vang lên khiến cho cả lớp thở phào, không khí căng thẳng mệt mỏi của lớp cũng không còn. Cô Thủy thu dọn đồ vật của mình rồi nói với chúng tôi trước khi rời khỏi lớp :
– Cô rất buồn !
Nói rồi, cô liếc nhìn tôi rồi đi lên phòng giám hiệu. Cả buổi học hôm đấy tôi cứ nghĩ mãi về ánh mắt của cô lúc cuối giờ. Tôi thấy trong ánh mắt cô là sự tuyệt vọng rất lớn, cả một nỗi buồn bao trùm nữa. Tôi cứ nghĩ tới ánh mắt của cô mà không sao tập trung chuyên sâu vào bài học kinh nghiệm của những thầy cô trên lớp được. Cuối cùng tôi quyết định hành động sẽ ở lại gặp cô để thú nhận tội lỗi của mình. Tôi biết, cô sẽ tha thứ cho tôi thôi. Hết giờ học, tôi chậm trễ thu dọn sách vở. Chờ những bạn về hết, tôi định đi tìm cô thì thấy cô đã đứng trước cửa lớp, như thể cô biết chắc tôi sẽ ở lại vậy. Tôi tiến lại phía cô, khẽ nói :
– Cô ơi, em … em xin lỗi. Em là người đã đổ bột màu vào bình nước cô ạ. – Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt cô vẫn nhìn tôi chú ý, như đang chờ tôi nói tiêp, em chỉ muốn đùa một chút ít thôi. Em không ngờ cô lại giận giữ như vậy. Cô ơi, em thực sự xin lỗi cô ạ !
Cô im re một lúc rồi mới nói, vẫn bằng giọng nói nghiêm khắc như lúc trên lớp :
– Cô thật sự rất giận Phong ạ. Em có biết đây là lần thứ mấy em bày trò nghịch ngợm như thế rồi không ? Những lần khác không nói, nhưng lần này cô nghiêm khắc phê bình em. Bột màu em mua, em có biết nó dùng để làm gì không ? Người uống chắc như đinh sẽ bị tác động ảnh hưởng, em đổ vào nó, tiếp xúc trực tiếp em có bị ảnh hưởng tác động không Phong ? Em đã bao nhiêu tuổi rồi ? Bao giờ em mới chịu lớn ?
– Em … em … – Tôi đứng trước mặt cô ấp úng
– Cô muốn em tâm lý về những việc mà em đã làm, một cách thật tráng lệ, Phong ạ. Em đã lớn và em sẽ phải học cách chịu nghĩa vụ và trách nhiệm về việc làm của mình, dù lớn hay nhỏ. Cô tin là em hiểu những gì cô nói. – Giọng cô dịu lại, giờ đây em còn ở đây, cô vẫn hoàn toàn có thể phủ bọc những em, nhưng mai này khi những em lớn lên và ra ngoài đời kia, nếu em không vững vàng, không đủ can đảm và mạnh mẽ, không biết cách cư xử, họ chuẩn bị sẵn sàng chà đạp em. Em hiểu chứ ?
– Vâng, em hiểu cô ạ. Em cảm ơn cô ! – tôi nói lí nhí .
Mãi đến tận giờ đây, tôi mới hiểu những lời dạy của cô có giá trị với tôi như thế nào. Tôi đã làm cô buồn lòng, tôi rất hối hận vì điều đó. Nhưng cũng vì vậy mà tôi lớn hơn, tôi học được cách chịu nghĩa vụ và trách nhiệm với hành vi của mình. Tôi thấy mình trưởng thành và lớn hơn. Tất cả là nhờ cô .
SCR.VN Tặng Kèm bạn 💧 Nhận Thẻ Cào 50 k Miễn Phí 💧 Kiếm Thẻ Cào Free
nhan-the-cao-50k-mien-phi-1628281

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Học Sinh Giỏi – Mẫu 12

Học hỏi cách kiến thiết xây dựng nhân vật và những diễn biến câu truyện qua bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 học viên giỏi dưới đây :
Tôi đã tập tọng học làm thơ từ năm lớp 6, lớp 7. Các loại thơ 4 chữ, 5 chữ, thơ lục bát, thơ thất ngôn …, tôi đều tập viết tập làm. Điếc chẳng sợ súng ! Lên học lớp Tám, tôi đã có một tập thơ hơn trăm bài. Bạn Lợi, bạn Thắng được tôi cho xem đã nói : “ Thơ cậu là thơ con cóc, chẳng có vần vè gì, đọc lên nghe ngang phè phè … ”. Nhưng tôi vẫn “ sản xuất ” thơ. Tôi đã được những bạn cử làm “ chủ bút ” tờ báo tường “ Chích chòe ” của lớp 9C, mỗi tháng ra 1 số ít. Có lúc tôi cảm thấy vinh dự !
Tôi hay làm thơ trào phúng đăng báo “ châm chọc ” những hiện tượng kỳ lạ buồn cười đã diễn ra trong trường, trong lớp. Bạn Huệ nhảy dây ngã, tôi viết bài thơ Hoa khỏi bị Thiên Lôi đánh ! ” Đội bóng “ Cá sấu ” lớp 9C bị đội bóng “ Cua Càng ” lớp 8B hạ đo ván “ 3 / 0 ”, tôi viết bài thơ “ Trắng bụng ”, làm cho bạn Thế đội trưởng cay cú vô cùng khi đọc đến hai câu sau đày :

“Cá Sấu” hoa cà đà trắng bụng,
Ba không” – cu Thế nhớ đời chưa?

Số báo tháng 11, số báo đặc biệt quan trọng chào mừng Ngày nhà giáo Nước Ta ( 20-11 ), toàn bộ những bạn trong lớp, ai cũng phải viết bài. Có 29 bài thơ, 14 bài văn, 7 tranh vẽ. Tôi có bài thơ “ Hoa Trạng Nguyên ” nhằm mục đích châm biếm bạn Nguyên lớp phó đảm nhiệm học tập và nền nếp của lớp .
Bạn Nguyên học giỏi tổng lực, rất xinh đẹp. Thi “ Học sinh lịch sự ” toàn trường, Nguyên được giải Nhất. Nguyên đứng đầu lớp về những môn Tiếng Anh, Toán, Lí, Ngữ văn … Thế nhưng cuối tháng 10 dầu tháng 11, Nguyên học sút kém hẳn. Bài Toán kiểm tra chỉ được điểm 7 ; bài văn số hai chỉ được điểm 6 ; bài Tiếng Anh, Nguyên làm sai đến 3 câu. Các bạn buôn chuyện rối loạn. Mặt Nguyên buồn rười rượi .
Bài thơ của tôi đã giáng cho Nguyên một “ vố đau ”. Bài thơ đó có 8 câu, đây là 4 câu cuối :

“Trạng Nguyên hoa” vườn hồng rã cánh
Chẳng gió mưa sao lại xác xơ?
Lên mặt bao lần với lũ cỏ
Màu hồng thắm mãi đến bao giờ?”

Báo tường ra đời fan hâm mộ, bạn nào cũng biết “ Trạng Nguyên hoa ” là ám chỉ bạn Nguyên lớp phó. Đọc xong bài thơ, Nguyên khóc nức nở. Bọn con gái 8C nhìn tôi bằng cặp mắt ái ngại. Sau buổi hoạt động và sinh hoạt lớp vào cuối giờ sáng thứ 7, thầy Thịnh chủ nhiệm bảo tôi ở lại với thầy và về sau. Thầy khen 3 số báo tháng 9, tháng 10, tháng 11 của lớp 8C đều đẹp, nội dung đa dạng chủng loại, có một số ít bài hay, được nhiều thầy cô giáo nhìn nhận tốt. Thầy khen tôi học tập rất tân tiến, có khiếu làm thơ. Thầy nhẹ nhàng hỏi :
– Em có biết vì sao bạn Nguyên học sút kém không ?
– Thưa thầy, em không rõ .
– Mẹ Nguyên ốm nặng, đang nằm viện. Tối nào, Nguyên cũng vào viện chăm nom mẹ, có hôm phải thức trắng đêm. Bố Nguyên đi công tác làm việc xa, chưa về kịp. Em của Nguyên còn nhỏ …
– Em chưa cảm thông với Nguyên khi em viết bài thơ đăng báo. Do vô tình mà trở nên tàn tệ. Lần sau cần rút kinh nghiệm tay nghề. Nên nhớ là đừng làm bạn buồn. Phải biết cảm thông và san sẻ …
Tôi đã bần thần, hối hận. Nước mắt tôi ứa ra. Sau đó, tôi đã thay bài thơ ấy bằng một bài văn khác viết về tình bạn. Chiều chủ nhật, tôi đã cùng bạn Thế, bạn Tòng, bạn Thám trong “ Tòa soạn ” vào bệnh viện thăm mẹ bạn Nguyên. Lúc ra về, tôi nói với bạn Nguyên : “ Mong bạn thông cảm và tha lỗi cho mình … ”
Khuyết điểm ấy làm tôi ân hận mãi. Thầy Thịnh đã dạy tôi bài học kinh nghiệm làm người, bài học kinh nghiệm về tình thương, sự đồng cảm và san sẻ .
Chia sẻ 🌼 Kể Về Một Tấm Gương Thiếu Niên Dũng Cảm Mà Em Biết 🌼 15 Bài Mẫu Hay Nhất
ke-ve-mot-tam-guong-thieu-nien-dung-cam-4499213

Bài Văn Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Ngắn Gọn – Mẫu 13

Đón đọc bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 ngắn gọn với cách viết hàm súc và giàu ý nghĩa :
Mỗi người đều đã từng mắc phải lỗi lầm. Và tôi cũng như vậy. Nhưng nhờ có lỗi lầm đó mà tôi đã nhận ra một bài học kinh nghiệm quý giá cho bản thân .
Sau khi thi đỗ vào một trường cấp hai chuyên của huyện, tôi rất hãnh diện. Mọi người trong mái ấm gia đình đều cảm thấy tự hào về tôi. Điều đó khiến tôi trở nên chủ quan, chểnh mảng việc học tập .
Ở lớp học, tôi quen được nhiều người bạn mới. Chúng tôi thường bày trò nghịch phá khiến những thầy cô rất tức giận. Một lần nọ, tôi đã bỏ học theo lũ bạn đi chơi. Hôm đó, chúng tôi có tiết học. Chúng tôi đã hàng loạt viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký cha mẹ để lên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô nói rằng sẽ gọi điện trao đổi với cha mẹ .
Buổi tối, tôi trở về nhà mà cảm thấy lo ngại, sợ hãi. Nhưng mẹ chẳng những không quát mắng, mà còn ân cần hỏi han tôi. Điều đó khiến tôi rất quá bất ngờ. Sau bữa cơm tối, tôi lên phòng ngồi học bài. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ bước vào, trò chuyện với tôi. Mẹ nói rằng đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm của tôi .
Tôi lo ngại chờ nghe lời trách mắng. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói với tôi : “ Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải sai lầm đáng tiếc. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng rất nghịch ngợm, khiến bà ngoại phải lo ngại. Nhưng nhờ có sự bao dung của bà mà mẹ đã đổi khác … ”. Sau đó, mẹ còn kể cho tôi nghe rất nhiều kỉ niệm về thời thơ ấu của mình. Tôi chú ý lắng nghe lời mẹ kể .
Tôi cảm thấy hối hận về những hành vi thiếu tâm lý của mình. Tôi ôm lấy mẹ, rồi nói lời xin lỗi. Những câu truyện mà mẹ kể cho tôi nghe đã giúp tôi nhận ra được lỗi lầm của bản thân .
Sau lần đó, tôi đã trở nên ngoan ngoãn, cần mẫn hơn. Hôm nay, tôi đã trở thành con ngoan, trò giỏi để mẹ luôn cảm thấy tự hào về con gái của mình .
Gửi Tặng Ngay bạn 💕 Kể Lại Một Việc Tốt Em Đã Làm Để Góp Phần Bảo Vệ Môi Trường 💕 15 Bài Văn Hay
ke-lai-mot-viec-tot-em-da-lam-hay-1786763

Bài Văn Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 Đơn Giản – Mẫu 14

Bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 đơn thuần sẽ giúp những em học viên thuận tiện nắm được bố cục tổng quan và cách viết văn kể chuyện .
Gia đình có vai trò quan trọng trong đời sống. Có nhiều lúc, con người sẽ phạm phải những lỗi lầm khiến cho cha mẹ lo ngại. Nhưng tất cả chúng ta vẫn luôn nhận được sự bao dung, yêu thương từ những người thân yêu nhất .
Tôi sinh ra trong một mái ấm gia đình thiếu vắng tình yêu thương. Bố mẹ chia tay từ khi tôi còn rất nhỏ. Mọi việc làm trong nhà đều do mẹ gánh vác. Mẹ vừa là bố vừa là mẹ. Tôi lại là một đứa trẻ nghịch ngợm nên thường khiến cho mẹ lo ngại. Chiều thứ sáu hàng tuần, tôi sẽ có tiết học thêm Toán ở trường. Nhưng hôm đó, tôi đã trốn học để đến nhà Lan chơi. Lan vừa được mẹ mua cho một chiếc máy tính mới. Cả hai say sưa chơi máy tình quên cả giờ giấc .
Trên đường về nhà, tôi gặp Hùng – bạn cùng lớp. Cậu nói rằng ngày hôm nay cô giáo điểm danh, phát hiện ra tôi và Lan trốn học. Cô đã gọi điện thông báo cha mẹ của cả hai. Tôi nghe vậy mà trong lòng lo ngại, cố gắng nỗ lực đạp xe thật nhanh về nhà. Khi về đến nhà, tôi cất tiếng gọi nhưng không nghe thấy mẹ vấn đáp. Khi vào trong nhà bếp, tôi thấy một mâm cơm trên bàn, đã được đậy cẩn trọng .
Sau khi tắm giặt, ăn cơm xong vẫn không thấy mẹ ra ngoài. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi : “ Mẹ ơi ! ” nhưng không thấy tiếng vấn đáp. Tôi lo ngại chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Chợt nhớ ra chiều nay trời đổ cơn mưa rất to. Có lẽ khi về nhà mẹ đã bị ngấm nước mưa .
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải thao tác khó khăn vất vả, lại bị ốm mà vẫn nỗ lực nấu cơm cho tôi. Tôi nhanh gọn chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một chút ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ như đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở : “ Con xin lỗi mẹ ạ ! ”. Mẹ ôm tôi và lòng : “ Không sao đâu con ! Mẹ mong rằng con nhận ra được lỗi lầm của mình và lần sau không mắc phải nữa ” .
Thật may, sáng hôm sau mẹ đã khỏe mạnh và hoàn toàn có thể đi làm thông thường. Kỉ niệm lần này đã giúp tôi nhận ra được tình yêu thương, sự bao dung của mẹ. Tôi tự nhủ với bản thân cần cố gắng nỗ lực học tập, ngoan ngoãn .

Đừng bỏ lỡ thời cơ 🍀 Nhận Thẻ Cào 100 k Miễn Phí 🍀 Card Viettel Mobifone
nhan-the-cao-100k-mien-phi-6337349

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Bằng Tiếng Anh – Mẫu 15

Kể về một lần em mắc lỗi bằng tiếng Anh sẽ là bài mẫu giúp những em học viên rèn luyện những cấu trúc câu và trau dồi thêm vốn từ vựng :

Tiếng Anh:

Everyone has their own mistakes, so do I. I made a mistake with my dad that every time I think about it, it makes me cry .
I went to school that day, I broke the school supplies, then I got scared and ran home. Although the school has reported that whoever messed up will have to admit fault. But I was very afraid of my father, so I did not dare to confess. The school investigated and found I messed up, so I invited my dad to talk .
After the meeting, my father’s face became sad. My father sat and told me that he had never been scolded since he was a child. But now I’m different, I feel regret. Dad didn’t hit me, he didn’t scold me, he just told me to try to fix what I did .
Be honest, never lie for any reason. Since that mistake, I have regretted my actions .

Tiếng Việt:

Ai cũng có một sai có những sai lầm đáng tiếc của riêng mình, tôi cũng vậy. Tôi đã mắc lỗi với bố mà mỗi khi nghĩ lại, điều đó khiến tôi bậc khóc .
Hôm đó tôi đi học, tôi đã làm hỏng dụng cụ học tập của nhà trường rồi tôi sợ hãi và trốn về nhà. Mặc dù nhà trường đã đưa tin ai làm hỏng thì sẽ phải tự nhận lỗi. Nhưng tôi rất sợ bố tôi nên không dám khai ra. Nhà trường tìm hiểu và thấy tôi làm hỏng, nên đã mời bố đến trò chuyện .
Sau cuộc gặp, khuôn mặt bố buồn hẳn đi. Bố ngồi nói với tôi, từ nhỏ bố chưa khi nào bị mắng. Thế mà giờ tôi lại khác, tôi đã cảm thấy hối hận. Bố không đánh tôi, cũng không mắng tôi bố chỉ bảo con hãy cố sửa đổi những việc của mình gây ra .

Hãy trung thực, đừng khi nào giả dối bất kì lí do gì. Từ lần lỗi đó tôi đã rất ân hận về những việc làm của mình .
Giới thiệu cùng bạn 🍀 Kể Về Việc Làm Tốt Giúp Đỡ Mẹ 🍀 15 Bài Mẫu Ngắn Hay
ke-ve-viec-lam-tot-giup-do-me-8637021

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *